Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 785: GIAO TRANH

Nhưng trong lòng tôi lại rất rõ, nguyên nhân khiến ông ta có kiểu thay đổi cảm xúc này.

Tộc Khương, không còn lựa chọn nào khác nữa!

Ít nhất ở chỗ ông ta, lựa chọn ông ta đưa ra chính là từ bỏ Dương Hạ Nguyên, chỉ còn lại tôi, nếu tôi không làm Tiên sư, vậy từ nay về sau, tộc Khương bèn không còn Tiên sư nữa.

Giây tiếp theo, Liễu Tam Nguyên lên trước một bước, khí thế trên người ông ta trong nháy mắt vọt cao lên nhiều lần, giống như núi đè đỉnh đầu, không khí trong phòng trong nháy mắt cũng xuống dưới không độ, giống như mùa đông tháng chạp vậy.

Cái luồng sát khí mãnh liệt kia, cùng với vẻ trấn áp và chất vấn trong mắt ông ta, khiến tôi cảm nhận được một thứ áp lực cực lớn!

Tôi không lùi sau, bởi vì tôi chắc chắn Liễu Tam Nguyên ko thể nào giết tôi.

Một khi lùi sau, về khí thế tôi sẽ bị Liễu Tam Nguyên áp chế, vậy về sau khi tôi gặp Liễu Tam Nguyên, đều phải cúi đầu, rất khó có thể xoay chuyển lại.

Tôi nhìn thẳng vào mặt Liễu Tam Nguyên, bình tĩnh nói: “Đại trưởng lão, ông không cần sốt ruột như thế, tộc Khương không phải sẽ không có Tiên sư.”

Liễu Tam Nguyên lạnh lùng mở miệng nói: “Ta không thể không thừa nhận, tính cách và gan góc của La tiên sư cậu, đều không phải là một thanh niên có thể có được, có điều nếu lời cậu nói không thể khiến ta vừa ý, cậu không đảm nhiệm chức Tiên sư này thật, vậy thì lửa giận của tộc Khương và lửa giận của nhà họ Liễu, cậu chưa chắc đã chịu đựng nổi.”

“Mệnh số của Âm dương tiên sinh, ta cũng có chút muốn xem xem, rốt cục có phải cứng thế thật không, đứng ở đây, đều khiến người ta không giết chết được.”

Khí thế của Liễu Tam Nguyên lúc này hiển nhiên đã rút bớt không ít, nhưng trong lời nói của ông ta vẫn tràn ngập sát khí.

“Thẩm Hạnh.” Tôi chỉ nói hai chữ này, lập tức, mặt của Liễu Tam Nguyên liền kinh hãi biến sắc.

Ông ta chòng chọc nhìn tôi, ánh nhìn không xê dịch chút nào.

“Xem ra đoạn ký ức này, không chỉ Khâu Xử Đạo đến chết vẫn khó quên nổi, mà tộc Khương và nhà họ Liễu cũng đều khắc ghi trong tâm.” Lòng tôi hơi thả lỏng đôi phần, tiếp tục nói.

Liễu Tam Nguyên lắc lắc đầu, nói: “Trên điển tích, ả đàn bà đó là hồng nhan họa thủy, tộc Khương suýt nữa vì vậy mà nội loạn, may là Tiên đạo thân gỗ tâm đá, không bị ả mê hoặc, trục xuất khỏi tộc.”

Tôi khẽ than một tiếng, nói: “Lúc bà ta rời đi đã mang thai rồi, hiện giờ Táng ảnh quan sơn này, không chỉ có một mình tôi biết sử dụng.”

Bộ dạng này của Liễu Tam Nguyên, tôi hơi có chút suy đoán, Liễu Dục Chú không hề đem chuyện của thôn Kế Nương kể ra quá nhiều?

Có điều danh tiếng của Kế Nương năm đó chắc không nhỏ, hay là nhà họ Liễu trước đây không lưu tâm đến việc này?

Trong đầu tôi nhanh chóng vuốt xuôi tư duy xong, bèn mang chuyện liên quan đến Thẩm Hạnh mang thai, đem một bản sao của Táng ảnh quan sơn rời đi mà tôi đọc được trong ghi chép sinh thời của Khâu Xử Đạo kể ra.

Đồng thời còn có tất cả mọi việc phát sinh trong thôn Kế Nương, bao gồm hiểu biết của tôi đối với Kế Nương và Thẩm Kế, cùng với thuật phong thủy và khát vọng đối với Táng ảnh quan sơn của Thẩm Kế.

Ngừng lại một hồi, tôi mới tiếp tục nói: “Kế Nương tà ác mà hoang dâm, nhưng Thẩm Kế thì hoàn toàn ngược lại, cô ta hiện giờ đang chuộc tội cho Âm tiên sinh và thôn Kế Nương, nhưng lại không biết thân thế của bản thân, cô ta có sự quyến luyến đối với dòng tộc, lại là tiếp nối huyết mạch của Tiên đạo, còn tôi đối với tộc Khương mà nói, dù gì vẫn là người ngoài, đối với dòng tộc cũng không só sự quyến luyến.”

“Tộc Khương rốt cục đã tồn tại mấy ngàn năm hay là mấy trăm năm, tôi không biết, nhưng tôi biết, thứ các ông kế thừa là huyết mạch, nếu Tiên đạo vẫn còn huyết mạch có thể kế thừa y bát của ông ta, đây đương nhiên là lựa chọn thượng thừa.” Những lời cuối cùng này, tôi nói rất thành khẩn.

Liễu Tam Nguyên đột nhiên nhắm mắt lại, ông ta đến một câu cũng chẳng tiếp tục nói nữa.

Tôi im lặng, không nói tiếp nữa.

Lúc này Liễu Tam Nguyên rõ ràng là đang suy nghĩ, tôi không cần thiết phải ngắt mạch suy nghĩ của ông ta.

Liễu Tam Nguyên là một người thông minh, ông ta chắc sẽ có cùng một lựa chọn với tôi.

Thời gian trôi qua rất lâu, tôi chuyển tầm mắt ra ngoài nhà, phát hiện Khương Manh liên tục quỳ dưới đất, trên mặt cô ta rõ ràng lộ ra biểu cảm hoảng loạn, nội dung cuộc đối thoại vừa nãy giữa tôi và Liễu Tam Nguyên, đủ để khiến cô ta cảm thấy hoảng loạn bất an.

Liễu Tam Nguyên nhắm mắt suy tư hồi lâu, cuối cùng mở mắt ra, nhìn thẳng vào tôi nói: “La Thập Lục, cậu kỳ thực bỏ qua mất một điểm, Tiên đạo hiện giờ đích thực vẫn còn huyết mạch trên thế gian này, nhưng lại không phải chỉ là mạch của ả Thẩm Hạnh làm loạn tộc Khương đó, mạch chính thất của Tiên đạo cũng vẫn có người còn sống trên đời.”

“Dương Hạ Nguyên, Dương Thanh Sơn đã chết, nhưng còn để lại một tên Dương Hưng, tâm niệm của hắn tuy đã điên rồ, nhưng tộc Khương có thể nuôi nhốt hắn, sau khi khiến hắn để lại một huyết mạch, thì tru giết hắn, thanh tẩy môn tộc một cách triệt để.” Lúc nói đến đây, trong mắt Liễu Tam Nguyên rõ ràng sát khí bừng bừng.

Có điều ông ta lại chuyển đề tài một phát, rồi tiếp tục nói: “Cậu mở miệng là nói cậu không thích hợp làm Tiên sư của tộc Khương, không có sự quyến luyến với dòng tộc, nhưng ta lại cho rằng, cậu thích hợp hơn bất cứ người nào, thực sự vào tộc Khương rồi, nếu tộc Khương sắp mất, cậu nhất định sẽ đứng chắn phía trước.” Nói đến đây, sát khí của Liễu Tam Nguyên lại gần như đều tiêu tan hết cả.

Tôi khẽ thở hắt ra một hơi, nói: “Liễu đạo trưởng, tôi không cao thượng như ông nghĩ, tôi cũng chỉ là một người bình thường, chẳng phải sao? Vậy nên hiện giờ ông gọi tôi là La Thập Lục, chứ không còn là La tiên sư.”

“Có người cảm thấy bản thân rất thông minh, nhưng kỳ thực lại là kẻ ngu xuẩn, có người nhìn như tầm thường, kỳ thực lại thông minh tuyệt đỉnh.” Nói rồi, ông ta nghiêng đầu liếc Khương Manh một cái, tiếp tục nói: “Đi thông báo cho toàn bộ tộc Khương, ngày Đại lễ lùi sau, kỳ hạn ba tháng, kỳ hạn tới, lập tức cử hành.”

Trong mắt Khương Manh vụt qua một vẻ ngơ ngác, có điều cô ta vẫn đứng dậy, cung cung kính kính hành lễ với tôi, lúc này mới đi ra phía bên ngoài Quan Tinh Trạch.

Thấy Khương Manh đã đi xa, Liễu Tam Nguyên lại lần nữa mở miệng nói: “Xác âm luyến dương, vẫn cần cậu trảm, còn về Thẩm Kế, cậu đi đưa về, phù mà nhà họ Liễu hứa với cậu, vẫn cứ cho cậu, Táng ảnh quan sơn, không hạn chế cậu sử dụng, chỉ có một điều kiện...”

Tôi thở hắt ra một hơi dài, trả lời: “Cứ nói đừng ngại.”

“Chuyện của Thẩm Hạnh, nói rõ với Thẩm Kế, cô ta là huyết mạch của Khâu Xử Đạo, cũng cần nói rõ, tộc Khương cần một người nhận tổ quy tông, nhà họ Liễu hiển nhiên cũng thế.”

“Dù gì cô ta cũng từng có xung đột với Liễu Dục Chú, nhà họ Liễu qua tìm cô ta, khó tránh khỏi xuất hiện vấn đề.”

“Thậm chí cậu còn có thể bảo với cô ta, nếu cô ta thành tâm thành ý tới tộc Khương, đạo pháp của nhà họ Liễu, cô ta cũng có thể học.”

“Trong chuyện này còn có một chuyện bàn sau, chính là nếu Thẩm Kế không thể khiến chúng ta vừa ý, hoặc là thuật Táng ảnh quan sơn của cô ta không bằng cậu, Đại lễ vẫn cần cậu làm.” Sắc mặt Liễu Tam Nguyên không chút thay đổi, giọng điệu bình thản khác thường.

“Đồng ý.” Trong mắt tôi lập tức lộ ra chút vẻ vui mừng khó đè nén được.

Đối với phản ứng của tôi, sắc mặt Liễu Tam Nguyên rõ ràng có đôi chút cứng đờ.

Ông ta quay người, lại nói một câu: “Việc này tạm thời như vậy, trời sắp tối rồi, Xác âm luyến dương đó không trấn được bao lâu nữa, cần lập tức trảm diệt.” Nói xong ông ta bèn nhanh chân đi ra phía ngoài Quan Tinh Trạch.

Tôi lúc này mới ý thức được, thời gian tôi ngủ vừa nãy đúng thật không ngắn, cộng thêm cuộc nói chuyện với Liễu Tam Nguyên cũng kéo dài rất lâu. Lúc này đã gần chập tối.

Cái hộp gỗ có Thượng phương Trảm mã kiếm kia đang nằm trong tay tôi, tôi đi đến cạnh giường, lại đeo cái hộp gỗ có niêm phong nấm đầu xác kia lên vai, kiểm tra một lượt đồ nghề trên người đều không bị rớt lại, bèn nhanh chóng đuổi theo Liễu Tam Nguyên.

Trong lòng tôi lờ mờ cũng có suy đoán, nguyên nhân Liễu Tam Nguyên đồng ý, ngoài việc ông ta không thể tin tưởng triệt để kẻ ngoại tộc như tôi ra.

Liệu có phải còn có nguyên nhân bởi ông ta cuối cùng trở mặt hủy diệt Dương Hạ Nguyên? Dương Hưng dù gì cũng là huyết mạch tiếp nối của Dương Hạ Nguyên, ngộ nhỡ sau này có khả năng báo thù thì sao? Ông ta sẽ thành nuôi hổ gây họa?

Tất cả những việc này khiến sự cảnh giác đề phòng của ông ta với mạch của Dương Hạ Nguyên, đã sớm vượt qua Thẩm Hạnh trong điển tích?

Nghĩ thêm đôi phần, tôi liền ngừng suy đoán lại.

Tâm tư của Liễu Tam Nguyên, tôi đoán không thấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận