Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 689: NGŨ NGUYÊN HOÀNG TIÊN

Trong nháy mắt, tôi rùng mình một cái định thần lại, chỉ cảm giác thứ ngửi thấy là một thứ mùi khai khắm, còn cảnh tượng nhìn thấy trước mắt, lại khiến da đầu tôi tê rần, mồ hôi lạnh liên tục túa ra.

Tấm da hồ ly treo trên tường đó, thế mà đã đến ngay trước mặt Liễu Dục Chú rồi, hóa ra ván tre ở phía trên trần nhà có treo sợi thép, là sợi thép đó lôi kéo tấm da hồ ly di chuyển về phía trước.

Kiếm của Liễu Dục Chú, đâm xuyên qua cái đầu của tấm da hồ ly! Còn cái đuôi của tấm da hồ ly, lại vừa vặn từ trước mặt tôi tuột xuống dưới...

Càng khiến người ta sởn gai ốc hơn là, cái đầu của tấm da hồ ly bị đâm xuyên xong, từ bên trong lỗ hổng lộ ra ngoài hóa ra là một lớp da người khô đét...

Liễu Dục Chú hừ lên một tiếng, cùi chỏ hất lên một phát, cả tấm da hồ ly liền rơi xuống dưới đất, sợi thép trực tiếp bị kéo căng đứt luôn.

Kết quả từ trong tấm da hồ ly lộc cộc lăn ra ngoài lại là một cái đầu người...

Tôi không kịp nhìn nhiều, ngoảnh đầu nhìn ra phía sau, đồng tử mắt càng co mạnh lại một phát.

Một con ngỗng trắng đã trốn ra vị trí vừa nãy chúng tôi tiến vào, con ngỗng trắng còn lại chẳng biết từ lúc nào đã bị một con hồ ly ngoạm chặt cứng lấy cánh, máu tươi đã nhuộm đầy nửa người con ngỗng, mà giờ này ngao sói cũng đang cắn chặt lấy phần dưới bụng của con hồ ly đó, cảnh tượng này đúng thật là vô cùng đẫm máu...

Sợ rằng vừa nãy chính là con Hồ tiên này đối phó với ngỗng trắng, ngao sói ngoạm vào khống chế Hồ tiên, mới khiến Liễu Dục Chú có thời cơ tỉnh táo lại?

Con Hồ tiên này không muốn cho chúng tôi lên trên?

Tôi vừa mới nghĩ ra xong, cũng chẳng để ý được đến thứ khác, lập tức liền nhanh chân bước lên trên cầu thang.

Tôi thực sự lo lắng cho tình trạng của Trần mù! Gia tiên cũng thông linh, bên trên yên tĩnh như thế, không chừng đã xảy ra chuyện gì rồi!

Rất nhanh đã lên đến tầng hai, không gian ở đây càng nhỏ hơn, càng chật hẹp hơn nữa.

Còn cảnh tượng đập vào mắt, lại càng khiến người ta không rét mà run.

Trần mù cõng cỗ quan tài trên lưng đang ngồi xếp bằng trên nền đất, trước mặt lão có một cái thòng lọng, đang ở ngay trước cằm, còn lão thì hơi ghé cằm vào trong thòng lọng, giống như sắp bị móc lấy cổ vậy.

Phía trước mặt lão, có năm con Hoàng bì tử lông trắng, mỗi một con đều treo cổ chết trong một cái thòng lọng, trước khi chết còn trợn trừng hai mắt chằm chằm nhìn Trần mù, hung ác kinh dị khác thường.

Tôi nhìn mà tim không ngừng đập thình thịch điên cuồng, cánh tay vốn giơ kiếm lên của Liễu Dục Chú, cũng từ từ hạ xuống.

Trần mù rụt cằm về, bắt đầu ho khèng khẹc lên, tay lão run rẩy, châm một điếu thuốc lá cuộn.

Tôi chú ý đến mắt lão lại thành dạng màu xám trắng, vẻ mặt rõ ràng mệt mỏi hơn không ít, cùng với việc khói thuốc lá cuộn vào trong miệng, lão cuối cùng cũng khôi phục lại chút tinh thần.

Liễu Dục Chú vốn đi bên cạnh tôi, gã cũng hạ thanh kiếm đồng thau đang giơ lên xuống.

“Ương Sát Nam Cương của Ngũ Quỷ thỉnh hồn, thực sự lợi hại vậy sao? Ngũ nguyên Hoàng tiên của Xuất mã treo cổ chết để đổi mạng ông, mà đều không đổi nổi, còn bị ông khắc chết toàn bộ?” Liễu Dục Chú nghiêng đầu nhìn Trần mù.

Trần mù lại lẹc khẹc ho đôi tiếng, lão không tiếp lời này của Liễu Dục Chú.

Ánh mắt Liễu Dục Chú hướng lên trên người của năm con Hoàng bì tử lông trắng, đột nhiên, một con Hoàng bì tử trong số đó run rẩy một phát, thân dưới lại phun ra một đám khói mù màu vàng đặc!

Đám khói mù này phun thẳng vào mặt của Liễu Dục Chú, cũng có một ít phun về phía Trần mù.

Trần mù lập tức liền phản ứng lại, giơ tay lên chặn, Liễu Dục Chú huơ ống tay áo, nhưng vẫn không hoàn toàn chặn hết được.

Con Hoàng bì tử đó vẫn chưa chết hẳn, lại còn rơi luôn xuống đất, trong nháy mắt đã vọt mạnh về phía mặt tôi!

Lòng tôi thất kinh, ngay lập tức mò con dao găm đỡ âm linh ra, đâm thẳng một phát về phía người nó!

Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, tốc độ phản ứng của tôi cũng nhanh hơn không ít.

Con Hoàng tiên này cũng thông minh, biết chọn thằng yếu nhất là tôi để hạ thủ...

Con dao găm này của tôi không đâm trúng người nó, nó vặn người một phát, tôi bèn đâm hụt.

Thân dưới nó lại có một đám khí vàng khuếch tán ra, tôi vội bịt chặt mũi miệng, thứ rắm này của Hoàng tiên có thể mê hoặc thần trí, hít vào là phiền phức ngay.

Kết quả nó lại đạp thẳng lên bả vai tôi, tôi giơ tay qua túm, chỉ là túm phải một lớp lông trơn tuột, nó vèo một phát vọt ra ngoài hành lang.

Liễu Dục Chú vụt quay đầu lại, mặt đều sắp tím tái hết cả ra, quát lớn: “Nghiệt súc, chạy đi đâu!”

Kết quả giây tiếp theo vang vọng lên, lại là một tiếng kêu thảm thiết chói tai.

Tiếng kêu này đến từ Hoàng bì tử, đúng là vô cùng thê thảm.

Tôi nhanh chân lần theo tiếng kêu đuổi theo xuống tầng dưới, vừa xuống tới tầng một liền nhìn thấy con ngỗng trắng lúc nãy bị Hồ tiên cắn trúng đã chết rồi.

Ngao sói vừa tách xác chết của Hồ tiên và ngỗng trắng ra, hung hãn nhìn về phía vị trí cửa đầu bên kia.

Con ngỗng trắng còn lại dùng sức đập cánh phành phạch, con Hoàng tiên vừa chạy ra ngoài kia, đang bị nó không ngừng dùng mỏ mổ mạnh lên đầu, lớp lông vốn là màu trắng của Hoàng tiên, đã đỏ tươi một mảng, giờ này chỉ còn cuộn tròn lại co giật, cứt đái dầm dề.

Tôi thở phào một tiếng, nguy hiểm thật, may không để nó chạy thoát, nó mà chạy mất, thì chắc chắn chẳng có kết quả gì tốt đẹp.

Đám Hoàng tiên ở trong căn nhà sàn này, cũng là do Viên Hóa Thiệu sắp xếp để đối phó với chúng tôi, chúng là thứ hung dữ nhất trong Gia tiên, còn ẩn nấp trong bóng tối nữa, nhưng Viên Hóa Thiệu không biết rằng chúng tôi có thể lợi hại được thế này...

Lúc này Liễu Dục Chú đi đến cạnh góc tường, gã nhặt cái đầu người ban nãy rơi ra từ trong tấm da hồ ly kia lên.

Tôi chú ý nhìn qua một cái, trên trán cái đầu người này có một vết thương, rõ ràng là ban nãy do Liễu Dục Chú rạch ra.

Nguyên cả cái đầu trông có vẻ khô đét cực kỳ, da bọc lấy xương, đã sớm khô héo từ lâu.

Nhìn một phát thế này, vẫn còn có thể nhận ra được đây là đầu của một bà già.

Trên trán bên trái của bà ta, hình như còn xăm mấy chữ.

Liễu Dục Chú rút từ trong túi ra một sợi dây vải, quấn cái đầu này lại, rồi lại đem đút vào trong túi áo của Đạo bào...

Việc này khiến tôi nhìn mà chẳng hiểu tại sao...

“Liễu đạo trưởng, cái đầu người này...” Tôi mất tự nhiên hỏi.

Liễu Dục Chú bình thản nói một câu: “Đầu người dùng da của Gia tiên bọc lại, là bà mụ trong Xuất mã, không biết tên Viên Hóa Thiệu này là Xuất mã chính cống, hay là thuật pháp ăn trộm về, nếu như y là chính cống, thì chúng ta có phiền phức rồi, nếu là do y trộm về, cầm cái đầu này theo, tới lúc đó có thể giải thích rõ ràng được.”

Những lời này của gã, lại khiến tôi nghe như ở trên mây, lờ mờ có một cảm giác lo âu không nói ra được.

“Tìm ra Viên Hóa Thiệu đã, để tránh đêm dài lắm mộng.”

Trần mù đi lên trước nhất, qua đẩy tấm ván tre chắn cửa vừa nãy ra.

Sau khi mở cửa, con ngỗng kia cắp xác chết Hoàng tiên, nhanh như bay chạy ra ngoài.

Ba người chúng tôi đi ra khỏi căn Gia Tiên Lầu, ngao sói cũng đi theo ra ngoài, trên mép nó toàn là vết máu, rõ ràng là đã nuốt con Hồ tiên kia rồi, lúc này đang hài lòng đắc chí liếm mép.

Màn đêm càng tĩnh mịch hơn, Phùng Bảo dẫn mấy người nhà họ Phùng còn lại vội vàng theo tới, trong tay hắn nâng sợi dây vải lúc trước của Liễu Dục Chú, bên trên đã cắm đầy kim bạc.

“Liễu đạo trưởng, đại bộ phận kim đều nhặt về rồi, anh xem xem.” Trên trán Phùng Bảo hơi rịn mồ hôi.

Liễu Dục Chú gật gật đầu, nói một câu: “Đoạn đường phía sau, người bình thường không thích hợp đi nữa.”

Mặt Phùng Bảo hơi biến sắc.

Kỳ thực suy nghĩ của tôi cũng là như thế, Liễu Dục Chú nói ra nhanh hơn tôi, giống như đang nhắc nhở tôi vậy.

Tôi trầm giọng nói với mấy người Phùng Bảo, sau khi xuống núi bèn về nhà họ Phùng, không cần quay lại nữa.

Phùng Bảo ngập ngừng muốn nói lại thôi, có điều vẫn gật gật đầu, rồi trực tiếp gọi mọi người rời đi luôn.

Tôi ngoảnh đầu nhìn ra phía sau, phía dưới căn nhà sàn chính là một lối đi xuống núi dài dằng dặc, thông thẳng tới khu phủ đệ ẩn trong lớp sương mù không thể nhìn rõ của Viên Hóa Thiệu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận