Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 205: THẰNG ĐIÊN, THỢ MỘC



Bất chợt, tôi lại nhớ ra trong di thư của ông nội có nói, có hai nguyên nhân khiến ông nội phải đi làm móng đường.

Thứ nhất, là bởi vì ông tính được đây là kiếp nạn sinh tử của tôi.

Điểm thứ hai, chính là có người đã thay đổi phong thủy ở trong thôn, dẫn đến việc khiến người cả thôn đều nhiều bệnh nhiều hạn! Nghèo khổ cả đời!

Minh đường Triều án này, Triều án tiến cống long mạch của núi Lũng, thế mà còn bị người ta thay đổi phong thủy?

Thuật phong thủy của kẻ đó, không biết lợi hại đến mức nào!

Tôi đột nhiên cảm thấy, cái chết của ông nội, không phải chỉ đơn giản như thế nữa....

Kiếp nạn sinh tử của tôi, phong thủy của thôn, lại có thể trùng hợp như vậy sao? Hay là có người đang tính toán ám hại tôi, muốn tôi chưa ra đời đã phải chết, kẻ đó càng muốn lấy mạng của ông nội!?

Nói cách khác, một đứa trẻ còn chưa ra đời như tôi thì có gì để ám hại được?

Thứ kẻ đó muốn là mạng của ông nội! Và muốn ông nội tuyệt hậu!

Nghĩ đến đây, lòng tôi chấn động mạnh!

Cái đầu vốn đang u mê ngây ngốc, lập tức tỉnh táo hơn không ít...

Trong lúc đầu óc suy nghĩ, tôi đã lên trên núi Liễu.

Trận mưa vừa rồi cũng rất kỳ quái, chắc là cơn mưa lớn chỉ rơi trong phạm vi thôn, đường lên trên núi thì hoàn toàn khô ráo, đi được tầm hơn một tiếng, tôi mới lên tới vị trí sườn núi.

Chẳng cần phải lấy Định la bàn ra, tôi đã tìm được vị trí đại khái của sống núi và huyệt nguồn.

Hơn nữa ở chỗ đó, tôi còn nhìn thấy đã có ba ngôi mộ!

Ba ngôi mộ này chắc đã rất nhiều năm rồi, cỏ trên mộ mọc cao ba thước không nói, còn có cả một số cây lùn mọc bên trên.

Từ trên mộ, tôi cũng chẳng nhìn ra được vấn đề gì.

Nó không giống như mộ của bố mẹ Lý Đức Hiền, trên mộ mọc lông vũ, có tướng vũ hóa.

Muốn xác chết vũ hóa không thối sữa, không phải là cứ táng vào trong huyệt nguồn long mạch là được.

Tình trạng đó cũng là cả vạn không có lấy một, trừ khi hiểu câu ‘Người được chôn, hưởng sinh khí’ đến cực hạn, chôn sống trong điều kiện thiên thời địa lợi nhân hòa, mới có xác suất lớn vũ hóa.

Tôi lấy Định la bàn ra, lần này kim chỉ của la bàn lại nhảy qua lại không ngừng.

Lúc thì kim đường, kim chỉ lắc lư không dứt, cuối cùng thì nổi lên ở ba phương vị Tốn Tỵ Bính.

Hơn nữa kim đối nổi lên, cũng dấu hiệu có phúc thần hộ pháp.

Nhưng chỉ cần tôi hơi lại gần ba ngôi mộ kia, kim chỉ liền sẽ nửa chìm nửa nổi, nhảy nhót qua lại không ngừng.

Đây được gọi là kim nhảy, đại biểu cho việc dưới đất có mộ, người lạ và người chôn đều cấm vào!

Ba ngôi mộ này đại khái đều cách nhau một khoảng cách tương đương, tôi cũng căn cứ theo khoảng cách này, tìm được một ô đất cách đều chúng, mà vẫn nằm trong phạm vi huyệt nguồn long mạch, đồng thời cũng không xung đột với ba ngôi mộ kia.

Tôi đánh dấu lại, rồi mới vội vàng xuống núi.

Một đi hai lại thế này, cũng đã mất gần ba tiếng đồng hồ.

Đợi đến lúc tôi về đến sân nhà góa phụ Liêu, ngoài cổng đã chẳng còn xe cảnh sát.

Chỉ thấy chiếc xe kia của Từ Thi Vũ vẫn còn ở đó, tôi cũng chẳng để ý nhìn xem Từ Thi Vũ có trên xe hay không.

Vội vã vào trong sân.

Mặt đất đã bị rắc bột trắng, có chỗ thì ướt nhẹp, có một số chỗ thì nổi lềnh phềnh bên trên.

Xác chết của Trần Đại Đồng và Lý Phương Ngọc đã không thấy nữa, thay vào đó, là một cỗ quan tài lớn màu đen, bà nội tôi đang canh bên cạnh quan tài.

Bên cạnh còn có trưởng thôn của thôn Tiểu Liễu chúng tôi, cùng với mấy người đàn ông đàn bà thường ngày có quan hệ khá tốt với nhà tôi, cũng là có quan hệ thân thiết với góa phụ Liêu.

Trần mù đứng một bên hút thuốc, ngao sói thì nằm bò ở chân tường nghỉ ngơi.

“Chúng tôi tôn trọng tập tục của thôn Tiểu Liễu, cũng tin rằng trên đời có rất nhiều thứ, cần được kính nể, anh có thể an táng góa phụ Liêu rồi.”

“Xác chết của Trần Đại Đồng và Lý Phương Ngọc bị đồng nghiệp của tôi đưa đi rồi, tuy rằng bọn họ được coi là chết ngoài ý muốn, nhưng pháp y vẫn cần phải kiểm tra, người nhà bọn họ sẽ tới thành phố Nội Dương lĩnh nhận xác chết, sau đó đem đi hỏa táng.”

Tôi quay đầu lại, mới phát hiện Từ Thi Vũ đã bước đến cổng nhà.

Gật gật đầu, trong lòng tôi cũng hơi thở phào một tiếng.

Bà nội cũng nhìn sang tôi, bao gồm cả mấy người đàn ông trong thôn kia.

Đặc biệt là lúc trưởng thôn nhìn tôi, thần sắc của ông ta hơi ngẩn ngơ một chút.

“Bà nội, khiêng quan tài lên núi thôi, vị trí cháu đã tìm xong rồi.” Tôi hít sâu một hơi, nói.

Góa phụ Liêu đã tắt thở, lúc này lại là ban ngày, chị ta phải đợi đến tối mới làm loạn được, tôi không cần thiết phải dùng mất cái la bàn nhái kia.

Còn về việc đỡ âm linh....

Chị ta như thế này, thì không đỡ âm linh nổi, chúng tôi hoàn toàn không thể đợi được đến tối, chỉ còn cách để huyệt nguồn long mạch trực tiếp trấn xác mẫu tử!

Bà nội gọi một tiếng, mấy người đàn ông kia bắt đầu khiêng quan tài.

Cũng vào lúc này, phía ngoài cổng bất chợt vọng lại một tiếng cười hi hi ha ha đầy ngốc nghếch, đang hát rằng.

“Trước nhà góa phụ nhiều thị phi, chết thằng đàn ông cùng con vợ.”

“Trong bụng còn con khó xuống đất, tiên sinh làm việc người âm sanh.”

“Người lạ khiêng quan không đòn rồng, chẳng mời họ Vương chết mấy nhà?!”

Mặt tôi hơi biến sắc.

Lúc này, mặt bà nội tôi cũng đã biến sắc.

Trước cửa nhà góa phụ Liêu, không biết ở đâu đi ra một tên đàn ông nhìn trông tầm trên dưới bốn mươi tuổi, điên điên khùng khùng, cả người bẩn thỉu, đang vẫy tay với chúng tôi.

Chưa đợi tôi nói gì, bà nội đã hạ giọng nói một câu: “Đừng quản nó, chỉ là thằng điên nhà họ Vương thôi, lúc lại chạy ra làm loạn một trận, khiêng quan tài lên núi trước đã!”

Mấy người đàn ông bắt đầu khiêng quan tài, mấy người phụ nữ thì cũng đang túm tụm thì thầm.

Cảm giác bọn họ dường như quá quen với thằng điên này rồi.

Tôi cơ bản rất ít ở trong thôn, cũng tận lúc tốt nghiệp đại học mới về, trước đây một năm cũng chẳng về được mấy lần, thực sự không biết.

Còn chuyện hồi nhỏ một chút, thì cũng chẳng nhớ rõ nữa.

Nhưng tôi lại cứ nhìn chằm chằm gã một hồi lâu!

Suýt chút nữa, mẹ tôi đã là vợ của thằng điên này rồi.

Ba nhà mà bà nội nói, tuy rằng gã là một thằng điên, mức độ nghi ngờ rất nhỏ, nhưng cũng là một trong số người khả nghi.

Chỉ có điều, gã lại nhổ một bãi nước bọt về phía tôi, sau đó lại tiếp tục hát đoạn ban nãy rồi chạy mất.

Chúng tôi khiêng quan tài ra, trong quá trình lên núi, có không ít dân thôn ra xem.

Lúc này trong thôn cũng đang bày tiệc rượu, rõ ràng là nhà họ Lưu chuẩn bị lễ tổ.

Chúng tôi cũng có đi qua nhà họ Lưu.

Thợ mộc Lưu đứng ở bên ngoài, nhìn tôi chằm chằm, sắc mặt rất khó coi.

Không ít dân thôn cũng đang nói chuyện phiếm.

Đại để là nói cái thằng âm sanh tử tôi, về cái là đem xui xẻo về thôn.

Lần đầu tiên về, khắc chết bố tôi.

Lần này về, thì khiến góa phụ Liêu thành quỷ tác quái, đến người tốt như Trần Đại Đồng cũng chết mất rồi.

Những lời đàm tiếu vô căn cứ này lại khiến lòng tôi rất khó chịu.

“Âm sanh tử, là ý gì?”

Một giọng nói lảnh lót đột nhiên truyền vào trong tai, cũng kèm theo chút nghi hoặc dò hỏi, khiến tôi định thần lại.

.......,,,......

[Giải thích từ dịch giả] Đòn rồng: Là cách gọi dân gian đối với loại đòn gánh chuyên dùng để khiêng quan tài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận