Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 823: TIỀN CỦA BẤT CHÍNH, ĐIỀM HUNG, TƯỚNG TỬ

Làm hết tất cả xong, tôi qua Tiền viện, trực tiếp phá hỏng luôn những vết tích liên quan đến Tiên thiên thập lục quẻ trên mặt đất trong Tiền viện, hơn nữa còn để lại một phương vị ngược lại đè bên trên vết tích bị xóa đi.

Làm như thế này là bởi vì tôi cảm thấy, Trương Nhĩ không hiểu mười sáu quẻ, tướng quẻ có một chỗ rất đặc thù, không lý giải, không hiểu, thì sẽ không nhớ được.

Hơn nữa ở vị trí Tiên thiên bát quẻ và Hậu thiên bát quẻ chồng lên nhau, tôi giữ nguyên phương vị cửa mở không thay đổi là Khôn vị, như thế này, bèn có thể không chút sơ hở!

Trương Nhĩ lại muốn mở cửa thả thứ ở bên trong ra, thì nhất định sẽ tính sai.

Hơn nữa, tôi còn đồng thời dùng Tiên thiên thập lục quẻ bố trí trận pháp ở cửa Tiền viện.

Trận pháp này, thì tương tự với trận pháp đối phó với tôi ở thôn Tiểu Liễu của Viên Hóa Thiệu.

Dùng tiền tuế làm trận tuyến, bước vào bên trong, nếu không đi trên đường Sinh, thì sẽ tổn thương đến tim gan tì phổi thận, tướng quẻ đối Sinh cơ...

Đương nhiên, tôi chỉ thông qua bản thân sự thuần thục của mình đối với Địa tướng Kham dư để trực tiếp lý giải Tiên thiên thập lục quẻ, việc này chưa chắc có tác dụng, tôi không hoàn toàn đặt trọn niềm tin vào đó mà chỉ coi như có thêm một tầng phòng vệ.

Kỳ thực nội tâm tôi rất khao khát dùng thử trận pháp này, chỉ có điều nó quá hung hãn, nhắm vào loại như Dương Hạ Nguyên, Từ Bạch Bì tôi có thể xuống tay, nhưng làm sao có thể tìm người thường để thử được?

Vậy há chẳng phải liền thành tàn hại người vô tội sao?

Gần cuối, tôi xác định đi xác định lại, ít nhất là trận pháp trên phương diện bố trí không có vấn đề xong rồi mới đi chỗ khác tìm đá hòn.

Cuối cùng tôi tìm thấy không ít đá cuội lớn ở trong rừng ở mé bên của Hậu viện, loại đá này so với đá nham thạch mà nói, thì cứng hơn không ít.

Cũng nhờ ở đây có một dòng suối nhỏ, chứ nếu không, cũng chẳng tìm thấy loại đá này.

Bê bảy tám hòn đá về cổng Tiền viện, tôi lập tức lên hết gân cốt, dùng sức đập bia đá!

Vốn dĩ bia đá đã từng vỡ qua một lần, hoàn toàn dựa vào Trương Nhĩ lắp ghép lại, tôi đôi ba phát liền trực tiếp đập nó chia năm xẻ bảy, vỡ vụn ra đất.

Mà mục đích của tôi không chỉ có vậy, sau khi đập vỡ nó xong, tôi lại dùng đá cuội đập từng mảnh vỡ lớn của bia đá thành mảnh vụn, xác định chữ viết bên trên đều bị đập nát, hơn nữa kiểu gì cũng không thể ghép nối lại được nữa, tôi mới dừng lại.

Lau bỏ mồ hôi trên trán, trong lòng tôi toàn là vui mừng.

Không ngừng lại thêm nữa, tôi bèn cõng cái rương kia lên, đi về phía trên núi.

Lên con đường bậc thang, lại về đến đỉnh núi, tôi vốn cho rằng bao nhiêu ngày trôi qua, Phùng Quân khả năng đã đi về rồi.

Nhưng không ngờ ở khoảng đất trống trên đỉnh núi, hóa ra lại nhìn thấy một cái lều.

Phùng Quân đang ngồi ở cửa lều, ngủ gà ngủ gật.

Lúc này mặt trời đang gắt, hắn chắc đã ở thế này tận mấy ngày, da đều ửng đỏ rồi.

Còn chưa đợi tôi nói, Phùng Quân đã ngẩng đầu lên, rùng mình một phát.

“La tiên sinh? Cậu cuối cùng cũng lên đây rồi.” Phùng Quân mừng rỡ đứng dậy.

Có điều hắn đi lên trước hai bước xong lại khựng lại, chỉ là sau động tác nhỏ ấy, hắn lại tiếp tục tiến lên trước.

Có điều chi tiết này hoàn toàn bị tôi nắm bắt được rồi.

Phùng Quân nhanh chân đi đến trước mặt tôi, biểu cảm của hắn rõ ràng rất căng thẳng, rụt rè nhìn tôi.

“La tiên sinh, cậu đi một phát ba bốn ngày, cậu không có chuyện gì khác chứ?”

Sự quan tâm của Phùng Quân cũng không phải giả tạo, rõ ràng là phát ra từ đáy lòng.

Tôi gật gật đầu nói một câu không có gì.

Tiếp đấy Phùng Quân mới bảo với tôi, ngày đầu tiên hắn đi tìm lều bạt, còn chỉ lo lỡ việc, hắn cũng nói chuyện với gia chủ của bọn hắn rồi, bảo ông ta chuyển lời đến mấy người Trần mù, chắc là an toàn.

Ngừng lại một chút, Phùng Quân mới dè dặt nói, hắn sợ nói sai làm hỏng việc.

“Không sao, anh làm rất tốt.” Tôi cũng không bủn xỉn, Phùng Quân đợi ở đây đích thực là tận tâm tận lực, hắn thông báo chút với nhà họ Phùng, cũng tránh được không ít nỗi lo về sau.

Phùng Quân lập tức biểu hiện càng vui mừng hơn, ánh mắt của hắn lại liếc cái lều kia một phát, thần sắc liền trở nên thận trọng hơn, nói: “La tiên sinh, cậu xem xem thứ ở trong này.”

Nói rồi, hắn liền đi về phía lều.

“Ồ?” Tôi hơi có vài phần nghi hoặc, có điều vẫn theo Phùng Quân đi qua.

Hắn trực tiếp từ trước lều kéo mở rèm cửa ra, bên trong lều có hai thứ rõ ràng không ăn khớp với hiện trường, bao tải cũ bẩn, rương gỗ cũ đến cáu đen.

Sau khi chui vào trong lều xong, Phùng Quân cẩn thận mở rương gỗ và bao tải ra.

Trong rương gỗ đựng toàn là mảnh vàng vụn, trong cái bao tải thì loạn xạ thứ gì cũng có, có đĩa men, bát sứ... thậm chí còn có một tấm bài vị bằng chất ngọc...

Lòng tôi kinh hãi một phát, những thứ này chỉ nhìn một cái là biết, đều có giá trị không nhỏ!

Cho dù là tôi, sau khi xem xong cũng đều hơi hơi nghẹt thở.

“Đi đâu kiếm được thế?” Tôi ổn định lại hơi thở, hỏi.

“Tôi chẳng phải đi vác lều về sao? Kết quả bất cẩn đạp đổ cái Miếu khôi tiên đấy, phía dưới có không ít đĩa sứ, làm ở nhà họ Phùng bao nhiêu năm như thế, tôi cũng có chút mắt nhìn đấy, nghĩ đây chắc chắn là vật phẩm bồi táng mà lũ chuột cống đầy đào mồ lôi ra.”

“Sau đó tôi tính, không làm thì thôi, đã làm thì làm cho trót, men theo đường núi tìm tiếp, còn tìm thấy miếu Bạch tiên, Liễu tiên, Hồ tiên, Hoàng tiên... Vàng đều tìm thấy ở phía dưới miếu Hoàng tiên, cái đám hoàng bì tử đấy, đúng thật là thích miếng vàng vụn.”

Càng nói, Phùng Quân liền càng hưng phấn, hắn còn nắm thật chặt nắm đấm, mắt đều hơi có chút đỏ lên.

Tôi thở hắt ra một hơi dài, gật gật đầu.

Trong lòng tôi thì cũng chẳng có ý đồ tham lam gì, những thứ này là do Phùng Quân phát hiện, điều này còn vừa hay ứng với tướng mặt của hắn, vân kim treo trên ấn đường nổi lên, có dị lộ tài vinh.

“Những thứ này, đều cất cẩn thận lại, tiền của bất chính từ trên trời rơi lên người anh, nhưng anh phải nhớ kỹ, thứ tiền tài này không được lộ ra ngoài, cứ làm việc tốt, nửa đời sau mới có tiền đồ tốt, nếu không, thất phu vô tội, giữ bảo thành tội.” Tôi dặn dò Phùng Quân một tiếng.

Phùng Quân thì ngược lại đần người ra, hắn ngơ ngẩn nhìn tôi nói: “La tiên sinh, sao cậu nói thế, tiền này, cậu không lấy?”

Tôi trực tiếp lắc lắc đầu, nói đến tiền tài của hắn tôi đều lấy, vậy La Thập Lục tôi thành loại người gì rồi.

Phùng Quân liên tục cười khổ, há há miệng, nhưng lại không nói nên lời, cuối cùng hắn thở dài một hơi mạnh, lại nói: “La tiên sinh, cậu đúng thật đáng để người ta khâm phục.”

Lúc tôi đang định bảo Phùng Quân không cần câu nệ thế, thì đột nhiên phát hiện, tướng mặt của Phùng Quân lại có sự thay đổi rồi...

Loáng thoáng, vị trí hai gò má của hắn có chút khí đen, tâm mày toát ra khí xanh, nhân trung cũng là khí xanh.

Cả người, kiểu gì lại xuất hiện một thứ tướng mặt ba nhọn sáu mòn, hai mắt trống rỗng?

Ba nhọn sáu mòn là một đời nghèo khổ, hai mắt trống rỗng thì là sắp chết bất đắc kỳ tử...

Đặc biệt là hắn khí xanh lên mặt, từ nhân trung dốc vào miệng, hai bên gò má cũng là khí đen... Đây chính là mệnh khó sống qua bảy ngày...

Tôi chằm chằm nhìn mặt của Phùng Quân, trong lòng thầm kêu lên “Không hay rồi!”.

Phùng Quân rõ ràng có chút hoảng, hắn lại nói: “La tiên sinh, biểu cảm này của cậu... Làm sao thế? Lại có vấn đề gì à?”

Ngay lập tức, Phùng Quân liền sờ sờ mặt mình, vẻ hoảng hốt trong mắt hắn không che giấu nổi.

“Nhớ kỹ lấy, tiền này, anh phải giữ kỹ, hơn nữa không được nói với bất cứ người nào, thế này đi, thời gian này, anh liên tục đi theo tôi, không được rời nửa bước.” Tôi trịnh trọng nói.

Phùng Quân từng làm sai, nhưng hắn có cái tâm hối hận, lần thứ hai tuy cũng làm sai, nhưng hắn như thế cũng là vì giúp đỡ, muốn bù đắp cho sai lầm lúc trước.

Hiện giờ tôi đều đã nhìn ra được hắn sắp chết, làm sao có thể không quản?

Dù thế nào hắn cũng là muốn làm tốt công việc, giúp được cho tôi, nên mới gây ra sai lầm, thời gian này hành vi của hắn cũng nằm trong mắt tôi, tôi sẽ không bỏ mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận