Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 642: CHUẨN BỊ MỞ ĐÀN

Vẻ mỉa mai trong miệng Dương Hưng, đã chẳng còn gây ra ảnh hưởng gì đối với tôi.

Tôi cũng không cần phải giải thích gì với Dương Hưng hết.

Có điều tôi không máu lạnh như hắn nói, không động chạm vào Cố Nhược Lâm, là bởi vì tôi biết cô ta rốt cục đã gặp phải chuyện gì, có thể nằm ở trong đây, chắc chắn có liên quan đến Trương Nhĩ. Ngộ nhỡ động chạm rồi xảy ra vấn đề gì, thì sẽ không dễ giải quyết nữa.

“Đi ra ngoài trước đã.” Tôi không trả lời câu nói của Dương Hưng, mà trực tiếp nói luôn.

Dương Hưng lúc này mới quay người đi ra ngoài.

Sự cảnh giác trong lòng tôi chưa từng giảm xuống, đương nhiên là không phải đối với Dương Hưng, mà là đối với cái thứ vừa nãy thổi đèn của tôi.

Sau khi đi ra ngoài mấy bước xong, tôi đột nhiên lại cảm giác hành lang quá mức yên tĩnh, trong nháy mắt đã yên tĩnh đến rợn người.

Trời xui đất khiến thế nào tôi lại quay đầu lại nhìn một cái, phía sâu bên trong hanh lang dường như ánh lên một thứ ánh sáng màu xanh lét đặc thù, cửa phòng vừa nãy, dường như cũng có đứng một người.

Cô ta đứng đối diện với cửa, quay lưng ra ngoài, tôi ngược lại không nhìn rõ mặt cô ta, rất nhanh cô ta bèn bị thứ bóng tối ánh màu xanh lét nuốt trọn.

“Cô ta” là con ác quỷ đó?!

Mấy phút sau, tôi và Dương Hưng bước ra khỏi hành lang, về lại trong đại điện của miếu Thành hoàng.

Trên đất vẫn còn rớt chiếc la bàn nhái vừa nãy tôi để lại trấn trên người Dương Hưng.

Linh án trước mặt tượng Thành hoàng có chút hỗn loạn, rõ ràng là đống bừa bộn do lúc Dương Hưng ôm cái lư hương đi gây nên.

Dù sao cũng là địa phương của Trương Nhĩ, tôi lên trước sắp xếp sơ lại một chút, bày đồ chỉnh tề lại.

Cuối cùng nhặt la bàn nhái lên, tôi ra hiệu cho Dương Hưng đi ra ngoài.

Tôi vào trong miếu Thành hoàng cũng tốn không ít thời gian, giờ này trăng đã treo cao trên đỉnh đầu, ánh trăng trong sáng lạnh lẽo khác thường.

Dân thôn ở bên ngoài miếu Thành hoàng thấy chúng tôi đi ra ngoài, càng vô cùng kinh ngạc.

Mấy người Phùng Quân rõ ràng cũng thở phào một hơi.

Dương Hưng nhìn quét qua mấy người Phùng Quân một cái, trong mắt toàn là vẻ chán ghét và khinh miệt.

“Chó săn.” Dương Hưng xì một tiếng vẻ khinh thường.

Phùng Quân cười hề hề một phát, cũng chẳng trả lời, việc này rõ ràng khiến Dương Hưng tức điên.

Có điều tôi cũng có một thứ cảm giác không nói ra được.

Dương Hạ Nguyên tên gốc Khâu Thiên Nguyên, đường đường là một Kham dư đại sư, con trai y sinh thời cũng là một nhân vật có danh vọng trong giới phong thủy, chết rồi còn thành xác thanh thi, mà đến Dương Hưng, thì hắn lại thành loại ăn chơi trác táng.

Nguyên nhân khiến Dương Hạ Nguyên không cho Dương Hưng học phong thủy, hoặc giả cũng có báo ứng từ trong vô tận? Dương Hạ Nguyên tội ác chất chồng, con cháu cũng không xứng để được tiếp tục kế thừa một cách tốt đẹp.

Có điều nghĩ lại một phát, thì trong nhà trạch của Dương Hạ Nguyên đều là dùng mạng của con cháu để hứng chịu báo ứng lỗi lầm của y, tôi cũng liền thấy bình thường.

Y cầu Thiện thi đan, mưu toan bất tử, thì còn cần gì con cháu phát đạt?

“La Thập Lục, cần đi đến chỗ nào, cần làm việc gì, gặp người như thế nào, đừng có mập mờ nữa, nói thẳng ra đi.” Dương Hưng cũng lạnh lùng nhìn sang tôi.

Còn chưa đợi tôi mở miệng, tiếng phanh xe và tiếng động cơ đã truyền vào trong tai.

Một chiếc SUV màu đen lái đến bên ngoài miếu Thành hoàng, khiến đám dân thôn ở đó đều tản đi không ít.

Cửa xe mở ra, Trần mù với một bộ đồ màu đen, giày vải đen từ trên ghế lái phụ bước xuống.

Dương Hưng ngoảnh đầu nhìn Trần mù một cái, sắc mặt hắn chẳng mấy dễ nhìn.

“Chú Trần!” Tôi cũng nhanh chân đi đến bên cạnh Trần mù.

“Sự việc Phùng Bảo đều kể rồi, mày nhanh như vậy mà đã lôi được người ra ngoài rồi à?”

Con ngươi màu xám trắng của Trần mù nhìn quét qua trước cửa miếu Thành hoàng, đại khái dừng lại trên người Dương Hưng.

Tôi hạ giọng kể một lượt quá trình với Trần mù, bao gồm cả chuyện của Cố Nhược Lâm cũng nói luôn.

Trần mù không hề nói gì nhắm vào chuyện này, mà gật gật đầu bảo: “Chú được cái cũng có một chỗ tốt.”

“Chỗ nào?”

“Hậu viện nhà họ Sài, bên ngoài Hung ốc sát.” Trần mù tiếp tục mở miệng nói.

Mặt tôi hơi biến sắc, nói: “Hung ốc sát?”

Trần mù gật gật đầu: “Dương Hưng đã nằm trong tay mày, nó không ra mặt, bèn là không mấy muốn xuất hiện, vậy thì phải dùng chút thủ đoạn đặc thù, một mình chú hơi có chút không đủ, cộng thêm sư phụ chú, thì đủ rồi.”

Tôi không do dự gì khác nữa, cũng không hỏi thêm, trực tiếp nói luôn một chữ được.

Tiếp đấy tôi nhìn sang Dương Hưng, làm một động tác mời, nói: “Đi thôi.”

Sắc mặt Dương Hưng vẫn cứ lạnh lùng, hắn sải bước lên trước, trực tiếp lên xe luôn.

Phùng Bảo vẫn ngồi trên ghế lái, sau khi chúng tôi lên xe xong, mấy người Phùng Quân cũng lên xe, đi theo phía sau chúng tôi.

Một mạch đi về phía nhà họ Sài, trong cả quãng đường Dương Hưng đều không nói thêm một câu nào.

Sau khi đến bên ngoài nhà họ Sài, chúng tôi xuống xe đi bộ vào trong.

Chẳng biết là vì đêm quá khuya, hay là vì nguyên nhân nào khác, mà trong đại viện nhà họ Sài lại chẳng có người.

Vẫn là Phùng Bảo ghé tai tôi giải thích, nói là lúc trước Trần tiên sinh đã có sự chuẩn bị, người nhà họ Sài đều giải tán rồi, dọn chỗ cho chúng tôi dùng, tôi lúc này mới hiểu nguyên nhân.

Trần mù đã đi lên trên đầu nhất.

Tôi cũng cực lực điều chỉnh lại hơi thở của mình, giữ một trạng thái bình ổn.

Chuẩn bị của Trần mù quá mức toàn diện, trực tiếp định lợi dụng luôn Dương Hưng gặp xác thanh thi, tôi cũng không thể lộ vẻ sợ hãi lúc đối thoại với hắn.

Đi qua hành lang, đến bên ngoài hậu viện.

Dưới ánh trăng, trong tầm nhìn có thể nhìn thấy đều là khí đen mập mờ, cùng với khu hậu viện ẩn hiện.

Một căn lều cỏ được dựng ở chỗ giữa khoảng đất bình thường và chỗ khí đen, phía trước căn lều cỏ, bà cụ Hà mặc một cái áo khoác hoa hòe hoa sói, vắt cái chân bó, ngồi trên một cái ghế.

Trước mặt bà cụ thì đặt một chiếc bàn án rất lớn, bên trên dày đặc toàn là nến sáp màu trắng, ngoài ra còn có hai tập tiền giấy được chồng lên đặc biệt cao.

Còn về dạng đồ nghề như thừng đỏ chu sa, gậy khóc tang thì càng nhiều hơn nữa!

Ít nhất phải đến mấy chục cây gậy khóc tang nhỏ mảnh được làm từ nhánh liễu, được buộc thành một bó, chất đống bên cạnh bàn.

Đây chính là bố trí của bà cụ Hà?!

Đương nhiên, đống gậy khóc tang đó còn lâu mới bì được với cây gậy khóc tang của bà cụ Hà, Trần mù, và tôi đang sử dụng.

Mặt Dương Hưng cũng hơi biến sắc, hắn đột ngột đứng khựng lại, hạ giọng nói: “La Thập Lục, mày đang giở trò gì quỷ gì thế? Chẳng phải cần gặp người à? Lôi mấy thứ giả thần giả quỷ này ra, mày định làm cái gì?!”

Phía sau còn có Phùng Quân và Phùng Bảo, bọn họ âm thầm chặn đường lùi của Dương Hưng lại. Trần mù thì đi thẳng về phía bên cạnh bà cụ Hà.

Tôi quay đầu, hít sâu một hơi nói: “Không sai, đích thị là cần gặp “người”, có điều tao chưa bảo với mày, là cần gặp người sống hay là xác.”

Mặt Dương Hưng lại lần nữa biến sắc, mí mắt của hắn không ngừng giật điên cuồng.

“Chuyện trong miếu Thành hoàng mày từng gặp rồi, mấy chữ giả thần giả quỷ này, kỳ thực không nên thốt ra từ miệng mày nhất, đối với bất cứ sự việc gì, chỉ cần từng ăn qua cơm người chết, thì đều cần phải kính nể.”

“Đừng có đem mấy lời đó của mày ra nói với tao, tao không ăn cơm bát cơm người chết đấy của mày.” Dương Hưng hừ lên một tiếng.

Tôi lắc lắc đầu nói: “Không, mày từng ăn qua, nếu không mày làm sao mà sống đến chừng này tuổi được?”

Cũng chính vào lúc này, âm thanh ting ting tang tang đột nhiên vang lên.

Bà cụ Hà đứng dậy, bà cụ ngó Dương Hưng, khụ khụ ho một tiếng, nói: “Chính là dùng nó để câu xác thanh thi?”

“Thằng mù nói với tao rồi, một cái xác thanh thi biết đạo pháp, biết sát phụ, lại còn bám theo mày lâu như thế nữa, mà lại có một thằng con trai như thế này?”

Trong lúc nói, bà cụ Hà dường như bị đờm kẹt lại, khạc một phát nhổ ra ngoài, vừa vặn nhổ xuống bên cạnh chân Dương Hưng.

Dương Hưng nhảy dựng lên, nhưng vẻ mặt thì kinh hãi chằm chằm nhìn bà cụ Hà, chất vấn nói: “Mụ già, mụ nói cái gì đấy?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận