Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 9: MỘT MÌNH ĐI ĐỠ ÂM LINH (2)



Cả một ngày trời, ngoài việc ăn cơm do Lưu Văn Tam nấu ra, tôi đều liên tục học vãng sinh chú, nhưng cũng chỉ nhớ được một nửa.

Tôi thấy mình quá dốt. Bà nội thì ngược lại, rất hài lòng, nói tôi rất nghiêm túc, như thế bà mới yên tâm, tôi không phải chỉ là nhất thời bốc đồng nên mới đi làm việc đỡ âm linh. Bởi nếu mà như thế, thì kiểu gì tôi cũng chết trong lúc đỡ âm linh.

Bà nội dường như có được nơi để gửi gắm, rất nhanh thoát khỏi ám ảnh về cái chết của bố tôi. Còn với tôi mà nói, tôi không những phải nhanh nhanh học cách đỡ âm linh, kế thừa truyền thống của bà nội, mà còn phải kiếm tiền cưới vợ.

Tôi cũng muốn giúp đỡ Lưu Văn Tam nhiều một chút, như thế Lưu Văn Tam sẽ nợ tôi món nợ tình nghĩa. Không chừng lão có thể giúp tôi điều tra ra, là ai làm hại bố tôi!

Thời gian ba ngày, chớp mắt đã hết! Cuối cùng tôi cũng thuộc hết cả bài vãng sinh chú, cũng quen hết cả chỗ gia tài trong rương của bà nội.

Đến tối, tôi hưng phấn đến nỗi không ngủ nổi, cứ nói chuyện với Lưu Văn Tam suốt.

Bà nội thì đã đi ngủ từ sớm rồi.

Mặc dù Lưu Văn Tam cười nói tiếp chuyện với tôi, nhưng trên trán lão vẫn hiện vẻ lo âu.

“Chú Văn Tam, chú đang lo lắng gì thế?” Tôi nghi hoặc hỏi Lưu Văn Tam: “Chẳng phải ngày mai chúng ta sẽ đi làm chuyến thứ hai sao?”

“Ài, Thập Lục, ngày mai đúng là chúng ta có thể đi được, nhưng có một đơn hàng lớn, bị bỏ lỡ mất.”

Tôi ngẩn người ra, nói: “Sao lại bị lỡ mất? Có người vớt xác khác đến tranh đơn hàng à?”

Lưu Văn Tam trợn mắt: “Ba mười dặm quanh đây, không, năm mươi dặm, đều là địa bàn của Lưu Văn Tam tao! Đứa nào dám đến tranh? Chán sống rồi à?”

Tiếp đấy, lão lại thở dài: “Là do nguyên nhân khác, cái nghề vớt xác, cũng có một vài kiêng kỵ, không vớt xác vô chủ, không vớt xác lâu năm, không vớt riêng xác mẫu tử. Tóm lại là rất phức tạp.”

“Có loại xác lâu năm, phải trên mười năm mới được coi là lâu, nhưng đối với xác mẫu tử, trên chín tháng, đã được coi là lâu năm rồi.”

“Số chín là cực điểm, sau chính là mười, cũng là khởi đầu của sinh. Mang thai chín tháng bắt buộc phải sinh sản, xác mẫu có thể trì hoãn được từng đấy thời gian, thế những một khi ngâm trong nước quá chín tháng, âm thai sẽ tự mình vào nước, khi đó xác mẫu không những sẽ hóa sát, mà còn thành thủy sát!”

“Hơn nữa, âm thai tuy đã rời khỏi cơ thể mẹ, nhưng vẫn có dây rốn kết nối, đôi bên không cần phải sinh sản, cũng có thể vĩnh viễn không tách rời.”

“Ở sông Dương cách đây mười dặm, có một quý nhân chết đuối, tính thời gian, hôm nay là ngày cuối cùng của chín tháng, qua vài tiếng nữa, là hết phim.”

“Người nhà đấy cũng tìm được một vị tiên sinh hiểu nghề, biết được chuyện này, còn vài ngày nữa là con gái không siêu độ được nữa, sẽ thành u hồn ác quỷ. Mấy hôm nay gọi cho tao mấy chục cuộc rồi, hết nói chuyện phải trái đến cả mắng mỏ dọa dẫm cũng có, tiền thưởng cũng không ít, năm sáu chục vạn!”

“Đây không phải con số ít, xác mẫu tử khác, cho được năm sáu vạn, nhiều nhất được tầm chục vạn là hết cỡ. Vụ vũng Lương nhà đấy là thuộc diện có tiền rồi.”

“Thế này còn không phải là lỡ mất vụ lớn à?” Cảm giác Lưu Văn Tam như đang đấm ngực dậm chân vậy.

Tôi trợn tròn con mắt: “Chú Văn Tam, những năm sáu mươi vạn?”

“Chuẩn đấy!” Lưu Văn Tam gật mạnh đầu.

Tôi cũng như bị người ta cắt mất miếng thịt vậy, cả món tiền lớn như vậy, đến ngày mai cho dù có đi được, thì cũng chẳng còn nữa.

Mà nghe Lưu Văn Tam nói, thì những xác khác đều không đáng tiền mấy, làm tôi lại càng khó chịu.

Lúc này, Lưu Văn Tam liếc ra cửa một cái, rồi ghé vào tai tôi nói nhỏ.

“Giờ cũng gần đủ ba ngày rồi, chú cũng tính rõ rồi, người nhà họ Vương không tồi, chắc chắn sẽ không làm bậy.”

“Hay là, mày đi với chú Văn Tam một chuyến, trốn bà mày đi giải quyết vụ này luôn? Cho Lưu âm bà một bất ngờ luôn?”

“Như thế cũng coi như mày xuất sư luôn mà.”

Tôi nắm chặt nắm tay, tim gần như nhảy cả ra ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận