Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 393: XỬ LÝ HẬU SỰ

Tuy rằng chỉ có duyên gặp mặt một lần với Thẩm Kế, nhưng ấn tượng đối với cô ta, lại khắc sâu trong đầu óc tôi.

Mắt một mí, nước da trắng, mặt trái xoan mang vẻ đẹp mỹ nhân cổ điển, cảm giác tĩnh lặng rất mạnh mẽ.

Ban đầu chúng tôi bị Âm tiên sinh cho người đưa xuống núi, nhốt trong từ đường Kế Nương, cũng là Thẩm Kế tới thả chúng tôi đi.

Lúc cô ta trả lại Kim toán bàn cho tôi, có từng nói với tôi, trên núi Kế nương xảy ra biến cố, Âm tiên sinh không xuống núi được, có điều đợi sau khi ông ta xuống núi, sẽ tới gặp tôi.

“Là tôi.” Giọng tôi đã không kiềm chế được mà trở nên nghiêm trọng, ngay tiếp đó liền hỏi luôn: “Sư phụ cô, định đến gặp tôi à?”

“Chúng tôi đang ở nhà anh.” Giọng điệu của Thẩm Kế rất bình thản.

Tôi như nghẹt thở, bị người ta tùy tiện xông vào nhà, đổi thành bất cứ một người bình thường nào chắc đều cảm thấy tức giận, nhưng giọng nói mềm dịu dễ nghe này lại khiến người ta không giận nổi.

Mà vị Âm tiên sinh kia lại đã tới rồi... Thậm chí còn đến nhà tôi ở trong thôn Tiểu Liễu.

Trước đây tôi không về, cũng bởi chuyện liên quan đến thằng điên nhà họ Vương và lão góa, nhưng bây giờ thì không còn nhiều kiêng kỵ thế nữa.

Chỉ là Âm tiên sinh tới cũng không phải lúc, tôi phải đi gặp Dương Hạ Nguyên, cứu bà nội tôi.

Ông ta tới lúc này, chẳng phải là gây thêm biến cố cho tôi sao?

Nhưng tôi lại không thể không đi gặp ông ta.

Trên núi Kế Nương, ông ta vốn định giết chúng tôi, cũng là vì Kim toán bàn của Trương Cửu Quái, nên ông ta không những không giết tôi, mà thậm chí còn trả bộ “Táng ảnh chi pháp” cho tôi!

Bộ “Táng ảnh chi pháp” này không biết là mơ ước thống thiết của biết bao nhiêu phong thủy sư khắp cả nước.

Tôi cũng chẳng biết ông ta rốt cục có mưu đồ gì.

Đồng thời, tôi cũng muốn biết cuối cùng trên núi Kế Nương đã phát sinh chuyện gì.

Mã Bảo Nghĩa có chết hay không, kết cục của Trương Nhĩ như thế nào, Kế Nương cuối cùng... có vũ hóa thành công chưa?

Trong chớp mắt, trong đầu tôi liền nghĩ đến một loạt những việc lớn này.

Giọng nói mềm dịu vui tai của Thẩm Kế lại lần nữa vang lên: “Hy vọng anh về nhà nhanh một chút, chúng tôi đã đợi hai ngày rồi.”

Tôi định thần lại, cũng trả lời một câu, tôi đã đang trên đường về nhà, có điều tôi ở Huyền Hà - Bá Châu, đi đường đã mất trên hai ngày rồi, còn có một số việc cần xử lý, sau đó mới có thể về được.

Thẩm Kế ừ một tiếng, cúp điện thoại.

Tôi bỏ tay xuống, nắm chặt lấy điện thoại, thở hắt ra một hơi dài.

“Âm tiên sinh đến rồi.”

Tôi vừa mới dứt lời, Lưu Văn Tam liền nheo mắt lại nói một câu: “Đến thật không đúng lúc tý nào, chúng nó ở nhà mày à? Định làm gì thế?”

Tôi lắc lắc đầu, nói không biết.

Trần mù vừa vặn xen vào một câu: “Trương Cửu Quái.” Sau khi câu nói này vang lên xong, trong xe liền yên tĩnh lại.

Lưu Văn Tam không đi núi Kế Nương, chỉ là nghe từ miệng tôi và Trần mù nên biết được một số tình hình.

Trần mù nói cũng không sai, suy cho cùng, Âm tiên sinh tới tìm tôi vẫn là có liên quan đến Kim toán bàn và Trương Cửu Quái.

Trước đây tôi suy đoán, ông ta bảo tôi học Táng ảnh chi pháp là có mưu đồ, bây giờ lại không khỏi nghĩ nhiều thêm vài phần.

Lẽ nào, Trương Cửu Quái cũng từng bói quẻ cho ông ta?

Thời gian nhoáng cái đã hai ngày trôi qua, chúng tôi về đến bên bờ lưu vực sông Dương của thành phố Thường Bình.

Ở trước bến tàu nhỏ của đoạn sông Dương này, nhìn thấy Hà Tiên Thủy.

Một thời gian trôi qua, trạng thái tinh thần của Hà Tiên Thủy rõ ràng rất kém, giống như thức đêm không ngủ trong một thời gian dài, bọng mắt rũ xuống rõ dài.

Quầng thâm mắt đều đã có chút tím bầm lại, đầu mày cũng có khí đen vần vũ không tan.

Bên cạnh gã có đỗ một chiếc xe tải có thùng cỡ nhỏ, còn có mấy người bốc vác trên vai vắt khăn mặt thấm mồ hôi, đang nói chuyện huyên thuyên.

Rất rõ ràng, Lưu Văn Tam đã liên hệ trước với gã, gã đã chuẩn bị sẵn cho việc kéo quan tài.

Gặp mặt chào hỏi, Hà Tiên Thủy nhìn thấy đôi quan tài mẫu tử ở phía sau xe bán tải, lập tức mắt liền đỏ lên, nước mắt cứ rưng rưng trong tròng mắt.

Gọi mấy người bốc vác kia đi khiêng quan tài lên trên xe tải.

Hà Tiên Thủy rầm một phát, liền quỳ xuống trước mặt tôi.

Tôi vội đi đỡ gã dậy, nói quỳ tôi thế này làm gì?

Gã túm chặt lấy cẳng tay tôi, kiểu gì cũng không chịu dậy, khóc lóc nức nở nói: “La tiên sinh, cậu đừng kéo tôi, để tôi quỳ.”

“Tôi cảm kích cậu quá, để anh tôi có thể báo thù, còn đưa được chị dâu tôi với Tiểu Vân về.”

“Nếu không phải nhờ cậu, anh tôi đến giờ vẫn chết không nhắm mắt, chị dâu tôi và Tiểu Vân phải làm cô hồn dã quỷ, cả đời tôi cũng phải sống trong hối hận không được yên lòng.”

“Ân tình này, bảo tôi lấy mạng để bù vào cũng không quá đáng!”

Nói rồi, Hà Tiên Thủy buông tay tôi ra, cồng cộc dập đầu lạy tôi.

Tôi còn định ngăn lại, nhưng Trần mù đã lắc lắc đầu, tiếng lão không lớn, nói một câu bảo tôi nhận lấy.

Âm dương tiên sinh làm việc, nếu không thu tiền, thì phải thu lễ tạ khác, việc dập đầu lạy này của Hà Tiên Thủy cũng là một dạng lễ tạ.

Nếu không, tôi thì chẳng việc gì, làm việc tốt tích âm đức. Nhưng mệnh số của Hà Tiên Thủy thì không chịu nổi thứ vận may lớn tới nhà này, sợ là sẽ gặp họa đột xuất.

Vậy nên, tôi cũng không tiếp tục ngăn cản nữa.

Đồng thời tôi càng cảm thấy tiếc, Thần bà cũng có đường lối của Thần bà, Trần mù am hiểu rất thấu triệt với những thứ mệnh số này, nếu không phải bị đôi mắt kia liên lụy, lão không chừng sẽ còn đạt được trình độ cao hơn, vượt qua bà cụ Hà cũng không phải chuyện khó.

Đối với hai chữ Mệnh số này, tôi cũng hơi có chút nhìn nhận, dự định trước khi đi tìm Dương Hạ Nguyên, còn cần phải thỉnh giáo Trần mù một số thứ.

Cuối cùng Hà Tiên Thủy dập đầu lạy, nói lời cảm ơn xong, mấy người bốc vác cũng đem quan tài khiêng lên trên thùng xe của chiếc xe tải kia.

Tôi bảo người lái xe của nhà họ Cẩu này lái xe về trước, không cần tiếp tục đưa chúng tôi nữa.

Hắn cũng chẳng khách khí nhiều, liền lái xe rời đi.

Sau đó là đi an táng Mạnh Hân Thư, tốn thời gian mất một ngày.

Tôi tìm được một chỗ núi Chi long ở khu rừng gần nhà Hà Tiên Thủy, chỗ huyệt nguồn cũng đủ để trấn Mạnh Hân Thư.

Cộng thêm việc cô ta đã từng bị Liễu Dục Chú trấn, sau khi nhập thổ xong sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa.

Tốn thời gian tương đối dài, còn phải chuyển mộ của Hà Dậu Dân, để hai người yên nghỉ cùng huyệt mộ.

Cuối cùng Trần mù dạy tôi lập một tấm bia mộ trước nấm mồ của vợ chồng bọn họ, ngoài việc viết tên họ của Hà Dậu Dân và Mạnh Hân Thư ra, còn vẽ một đạo phù.

Trên đầu đạo phù này cũng là một chữ ‘Thi’(尸) có hai đầu, bên trái kéo dài xuống, bên phải thì thêm một nét phẩy.

Bên trong lại chỉ có hai chữ “Xá” (赦) và “Giới” (界), lấp đầy phần trong của đạo phù.

Trần mù bảo với tôi, đây gọi là Trấn vật phù.

Đạo phù mà lão biết, không lợi hại được như của Liễu Dục Chú, nhưng cũng có một số tác dụng.

Việc này cũng khiến tôi liên tưởng đến Trấn sát phù của ông nội, và còn cả một số phù văn trong Trạch kinh, ví dụ như Lục đinh thủ mộ Soạn văn mà lần trước tôi nhận ra.

Phù của phong thủy sư, đại bộ phận đều liên quan đến trấn phong thủy.

Còn phù Thần bà với những đạo sĩ kia tinh thông, đều là phù chú dùng trấn xác, trấn quỷ, trấn quan tài.

Còn về việc ông nội biết trấn sát phù, khả năng cũng có liên quan đến việc đỡ âm linh của ông.

Sau khi Mạnh Hân Thư hạ táng xong, bèn là vấn đề thờ cúng của Hà Tiểu Vân.

Âm thai thông thường chạm đất, nhiều nhất là không dùng được Hoàng thuật tiễn âm, thờ cúng một năm vẫn có thể tiễn đi được.

Mặc áo khoác hoàng bì chạm đất liền sẽ phá vỡ cấm kỵ, hoàng tiên và âm thai cùng hóa sát, thành quỷ nhi có gia tiên hộ thể.

Nguyên nhân quan trọng nhất không tiễn nó đi được, cũng là bởi nguyên nhân này.

Đã hóa sát thành quỷ nhi rồi, còn có thứ tà quái hoàng tiên ở trong, nó làm sao còn nhận thờ cúng, làm sao đi đầu thai nữa?

Có điều lúc Mạnh Hân Thư giao âm thai ra, lại đã khiến con bé nhắm mắt lại, hai ngày hôm nay rời khỏi Bá Châu, cũng không xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.

Tôi dặn dò Hà Tiên Thủy, trước tiên thờ cúng một năm, thử xem con bé có đi đầu thai không.

Hà Tiểu Vân cũng là một đứa bé thông minh, nó chắc sẽ không làm ngược với tâm nguyện của mẹ, nếu như có gì ngoài ý muốn, thì liên lạc với tôi, tôi sẽ tới giúp bất cứ lúc nào.

Sau khi sắp xếp thỏa đáng tất cả xong, tôi với Lưu văn Tam bàn nhau gọi xe về thành phố Nội Dương.

Nhưng bên ngoài nhà của Hà Tiên Thủy, lại có một chiếc xe tới.

Người xuống xe, hóa ra là Hứa Đức Sưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận