Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1063: NHỜ HỌA ĐƯỢC PHÚC

Liễu Dục Chú trước đây, khí thế cả người đều toát lên vẻ cứng nhắc, nghiêm khắc và trang nghiêm.

Phàm là nhìn phải một cái, liền biết gã là một đạo sĩ bảo thủ không dễ giao tiếp, sau khi cùng chúng tôi trải qua bao nhiêu sự việc, ở trước mặt chúng tôi gã đã hơi có vẻ ôn hòa hơn, đương nhiên đây cũng bao gồm cả việc chúng tôi đã dần quen với tính cách của gã.

Tuy rằng khí thế của gã đều đang không ngừng nâng cao, nhưng trên bản chất vẫn chẳng có mấy biến đổi, chứ nếu không Ngô Mậu đã chẳng vừa nhìn thấy gã, liền bị trấn áp khí thế.

Nhưng hiện giờ, cảm giác trực quan Liễu Dục Chú đem lại cho tôi, bèn là ôn hòa.

Tất cả nghiêm khắc, cứng nhắc, toàn bộ đều bị một thứ khí trường ôn hòa công chính thay thế.

Ngoài ra còn có một điểm, bèn là sâu không dò được!

Một lọn tóc trước trán gã, bạc trắng như tuyết, thấy mà giật mình.

“Cậu tỉnh rồi.” Giọng của Liễu Dục Chú bình ổn khác thường, sự sắc bén trong giọng điệu, cũng gần như tiêu tan không còn nữa.

“Cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Tôi thở hắt ra một hơi dài, trên mặt cũng nở nụ cười.

“La tiên sinh.” Giọng của lão điếc rõ ràng có chút run rẩy, nếp nhăn trên mặt lão đều rúm ró lại với nhau, trong giọng điệu cũng toát lên vẻ mừng rỡ

Tôi nhìn lão điếc một cái thật sâu, nhưng trong mắt lại có vài phần khó hiểu.

Lão điếc dường như nhìn ra được nghi hoặc của tôi, lão ngừng lại một chút, rồi cười lắc lắc đầu, nói: “La tiên sinh các cậu đã phá Kim thần Thất sát, khu núi đó hủy rồi, Sa Trấn tốt lại rồi, sông đào bên ngoài cũng bắt đầu có nước, dịch bệnh không còn nữa, vậy lão điếc cũng không nên tồn tại nữa rồi.”

Nói rồi, hai tay lão điếc khoanh lại trước ngực hình thành một chữ thập, tiếp đấy lão bèn quỳ xuống, hướng về phía tôi dập đầu lạy.

Động tác của lão vô cùng thành kính.

Tôi không hề lên trước ngăn lão lại, lão điếc cảm ơn tôi, có cách nghĩ của lão, cũng là chấp niệm của lão và cảm kích của lão, tôi không đón nhận, ngược lại sẽ hình thành khúc mắc của lão.

Một lát sau, lão điếc đứng dậy, lão lại nói mấy câu, đại khái chính là đợi tôi lại nghỉ ngơi tĩnh dưỡng hai ngày, có thể lên đường rồi, thì đưa chúng tôi ra ngoài.

Sau đó lão bèn không tiếp tục qua Sa Thành nữa, trực tiếp về thẳng Sa Trấn, lại đón con trai lão cu Thanh về, rồi tìm ra thi thể của vợ lão, xong sống nốt những ngày cuối cùng ở Sa Trấn.

Lão nhờ tôi sau khi về tới Sa Thành xong, thì lan truyền thông tin ra, nói là lão điếc đã chết ở Sa Trấn rồi.

Rõ ràng, lúc nói những lời này, lão điếc rất nhẹ nhõm.

Tôi cũng gật gật đầu, như thế này, lão điếc cũng được yên tĩnh.

Dù gì vùng đất Kim thần Thất sát này, trên thế gian người biết đến quá nhiều, nhất định sẽ còn có người tới tìm lão điếc, nếu chúng tôi đem thông tin nó đã bị phá truyền ra ngoài, cũng sẽ có không ít phiền phức, nhất định sẽ có người tìm tới chúng tôi.

Lựa chọn của lão điếc, không chỉ là một kiểu giải thoát đối với lão, mà đối với chúng tôi, cũng chấm dứt được hậu hoạn.

Lại sau đó, lão điếc liền đi thu dọn thú săn được, chọc tiết lột da.

Liễu Dục Chú đem con dê trên lưng giao cho Phùng Bảo và Phùng Quân xong, bèn đi thẳng về phía lều của gã.

Trước lúc đi, gã nhìn tôi một cái, ánh mắt càng sâu thẳm.

Tôi vốn cảm thấy bản thân có rất nhiều lời muốn nói, nhưng bây giờ lại phát hiện, hình như điều gì cũng đều không nói ra được.

Liễu Dục Chú bình yên vô sự, tôi cũng yên lành không thiếu tay mất chân, dường như cũng không cần thiết phải tiếp tục cố ra vẻ nữa.

Ngao sói sáp đến bên cạnh tôi, dùng đầu liên tục dụi vào tay tôi, còn tới liếm lòng bàn tay tôi.

Tôi xoa xoa đầu nó, hạ giọng nói: “Yên tâm đi Tiểu Hắc, mạng tao, rất cứng.”

Kỳ thực vừa mới tỉnh lại, tuy cơ thể tôi không có gì đáng ngại, nhưng vẫn cảm thấy có một thứ cảm giác mệt nhoài, chắc là tiêu hao quá nhiều.

Tôi về lại trong lều nghỉ ngơi, ngao sói thì nằm bò ở cửa lều canh chừng.

Lúc chuẩn bị nằm xuống, tôi phát hiện cạnh người đang đặt điện thoại, bên cạnh còn có sạc dự phòng, rõ ràng là do Phùng Bảo chuẩn bị sẵn.

Tôi vô thức cầm lên xem thử, ở đây cũng chẳng có sóng tín hiệu gì.

Thông qua hình bóng phản chiếu từ trên màn hình điện thoại, tôi phát hiện sắc mặt của tôi tiều tụy héo hon hơn không ít.

Hơi thở tôi vẫn coi là bình ổn, tâm thái cũng không có biến hóa gì mấy, mở camera trước lên nhìn nhìn.

Trong mái tóc xuất hiện không ít sợi bạc, đương nhiên không nghiêm trọng bằng Liễu Dục Chú, nhưng nhìn trông cũng già đi vài phần.

Trên mặt còn đỡ, không xuất hiện thay đổi gì mấy.

Tôi thở hắt ra một hơi.

Áp trấn thần chú hoàn chỉnh, quả đúng thật là tiêu hao Dương thọ, có điều số lượng nó tiêu hao rõ ràng không bằng Sinh thuật, ở trong phạm vi có thể chịu đựng được.

Còn bộ dạng thê thảm ấy của Liễu Dục Chú, cũng là bởi vì cái câu mà Dương Thanh Sơn nói đó, Liễu Dục Chú đã dùng mật pháp Tống thần châm của nhà họ Liễu, kích hoạt tiềm năng.

Có điều bây giờ tất cả đều còn đỡ, tôi tiêu hao không được coi là quá nghiêm trọng, Liễu Dục Chú đã dùng Thiện thi đan, đến khí trường cũng đều đã thay đổi, hoặc giả sẽ nhờ họa được phúc.

Tôi lần đó khi nuốt Thiện thi đan, chỉ là tiêu hao mười năm dương thọ, tố chất cơ thể thì càng kém xa Liễu Dục Chú, đương nhiên không chịu đựng nổi Thiện thi đan.

Nhưng Liễu Dục Chú thì chưa chắc, nếu như gã hoàn toàn tiêu hóa hết nó, phương diện thân thể chắc chắn sẽ trở nên mạnh mẽ trước giờ chưa từng có, như thế này, cũng đủ để duy trì cho gã sử dụng càng nhiều đạo thuật hơn, thực lực, liền sẽ tiến bộ vượt bậc!

Bỏ điện thoại xuống, tôi cũng không tiếp tục nghĩ nhiều thêm nữa, nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Lại đợi lúc tôi tỉnh lại, trời đều đã tối rồi.

Phùng Quân vẫn chưa ngủ, đang ở bên cạnh lều gác đêm.

Tôi vừa mở mắt, hắn đã vội vàng đi về phía đống lửa, đợi lúc hắn quay lại, trong tay còn đang bưng một bát canh, lúc này canh vẫn còn nóng, bên trong nổi váng mỡ, có thể nhìn thấy được phần thịt đã được hầm mềm.

“La tiên sinh, ăn tý đồ trước đã.” Phùng Quân vô cùng cung kính.

Tôi ăn xong đồ ăn, phát hiện cơ thể lại tốt lên không ít.

Tiếp đấy tôi bảo Phùng Quân đi nghỉ ngơi, không cần thiết phải canh cho tôi, có ngao sói là đủ rồi, huống hồ bây giờ nơi này cũng rất an toàn.

Phùng Quân cũng không ưỡn ẹo, cáo lui xong quay về lều của hắn.

Lúc này trăng tròn treo cao, màn đêm toát lên vẻ lạnh lẽo.

Tôi đã không buồn ngủ nữa, đầu óc rất tỉnh táo, sau khi dậy, tôi hồi tưởng lại lời lão điếc nói, hơi do dự một chút, bèn đi về phía bên ngoài khu trại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận