Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 209: TƯỚNG MẶT ỨNG NGHIỆM



Tục ngữ nói, thằng ngang sợ thằng liều.

Phùng Khuất bình thường trông ôn ôn hòa hòa, đối xử với người khác cũng khá khiêm nhường lễ nghĩa,vậy mà ban nãy cũng ngang thẳng lên luôn, bê cả nhà họ Phùng ra.

Kết quả đám người mà Lưu Hiển Hách dẫn về, lại là loại cần tiền không cần mạng!

Nhà họ Phùng bọn chúng sợ, nhưng Phùng Khuất thì đúng không phải là nhân vật lớn gì ở nhà họ Phùng.

Giây tiếp theo, trong tay đám người đó, không lôi ra dao găm kiếm ngắn được, thì liền cầm lấy gậy gộc đòn gánh.

Không nói lời nào lập tức tiến gần sát tới chỗ chúng tôi!

Lưu Hiển Hách còn trèo lên trên khán đài, dùng micro gào to lên: “Hôm nay không phải là Lưu Hiển Hách tôi cố tình gây sự với La Thập Lục! Năm đó là nhà họ La nó ép người quá đáng, bố tôi đang yên ổn mà không sống tử tế tiếp được, lại còn ngồi khám mất mấy năm! Tôi từ nhỏ đã không có mẹ! Bảo nó nhận sai xin lỗi, mà nó còn đánh người!”

“Thù cũ hận mới của nhà họ La với nhà họ Lưu tính luôn một thể! Mọi người vui vẻ, thì cứ ăn uống tiếp! Coi như hóng chuyện! Không vui thì đút túi đem về, tôi cũng không ý kiến gì hết!”

Đại bộ phận người dân trong thôn đều là loại hóng hớt không sợ gì, ồn ào lên khiến hiện trường loạn thành một đám.

Tôi đứng chắn trước mặt bà nội.

Phùng Khuất mặt đỏ gay lên, tôi cũng không ngờ rằng, hắn lại đứng chắn lên trên đầu!

Lưu Văn Tam thì đứng cạnh bảo vệ tôi, mã tấu và trảm quỷ đao đều rút ra, thần sắc lão lạnh lùng, nghiêm trọng vô cùng.

Trần mù thì lại châm một điếu thuốc lá cuộn, bình thản nói một câu: “Đường người sống, lối người chết, nước sông không phạm nước giếng, phá vỡ quy tắc, thì sau này phải đập bỏ bát cơm đấy.”

“Cái thằng mù này mồm cũng thối, để nó cho tao! Tao xử lý nó!”

Một đám người hung hăng bước lên trước, Phùng Khuất còn định mở mồm nói.

Dẫn đầu đám người này, là một người đàn ông vạm vỡ có thân hình gần giống với Phùng Bảo, một nắm đấm chào hỏi luôn vào mặt Phùng Khuất.

Phùng Khuất đau đớn hét lên một tiếng, bị đánh ngã liểng xiểng.

Một đám người liền kéo thẳng lấy Phùng Khuất, lôi xuống là đánh.

Mặt tôi tím tái hết cả, Phùng Khuất vì giúp tôi nên mới bị đánh, nhưng tôi lại không dám chạy ra.

Một là song quyền khó địch tứ thủ, hai là bà nội tôi còn cần phải có người bảo vệ, hôm nay sợ là phải gặp nạn rồi, nhưng tôi không thể để bọn chúng làm bà nội bị thương.

Lưu Hiển Hách đứng trên khán đài cười đến hở cả lợi ra.

Tôi nhìn chằm chằm vào gã, gã bị vỡ không chỉ mỗi cung tiền tài, lúc này tôi phát hiện.

Trên đầu gã, đã thành ba nhọn sáu mòn!

Có điều, gã không có hiện tượng ánh mắt trống rỗng.

Ba nhọn sáu mòn đại biểu cho việc sẽ nghèo hèn, ánh mắt trống rỗng mới là sắp mất mạng.

Hơn nữa, vị trí ấn đường ở đầu mày gã, cũng hơi lõm xuống, có một lớp như khí như mây đen nổi lên trên.

Ấn đường nổi đen, cung tiền tài vỡ, ba nhọn sáu mòn.

Tim tôi đập điên cuồng, gã Lưu Hiển Hách này, sắp gặp chuyện rồi!

Việc làm ăn của gã sắp bị hủy, nhà họ Lưu nhìn có vẻ như “Hiển Hách” lên chút, lập tức sắp bị đánh về nguyên trạng rồi!

Bởi vì đến cả mũi của thợ mộc Lưu cũng vẹo đi, tuy rằng là cười đến vẹo đi, nhưng cung tiền tài vẹo rồi, thì cũng là điềm báo tiền tài lọt mất không giữ được!

Chỉ trong chớp mắt như vậy, đám người kia đã xông thẳng lên trước.

“Chú Văn Tam, chú bảo vệ bà nội cháu, cháu liều với chúng nó!”

Tôi với tay nắm lấy hai chiếc ghế, đập về phía gã đàn ông đang huơ đòn gánh về hướng tôi.

Rầm một tiếng, tôi chắn được chiếc đòn gánh, nhưng lại có một tên cầm gậy gỗ, ngay lập tức đánh vào lưng tôi.

Tôi đau đến hoa cả mắt.

Cùng lúc này, Trần mù đột ngột chống tay lên bàn, lão nhảy vọt người lên, rồi cưỡi thẳng lên trên đầu gã đàn ông đang xông đến trước mặt lão.

Đôi chân của Trần mù, kẹp chặt lấy phần trên cổ gã đàn ông.

Đôi tay móc lấy bả vai của gã đàn ông đó!

Chỉ nghe thấy một tiếng rắc giòn giã, gã đàn ông hét thảm một tiếng, đôi chân Trần mù vặn một cái!

Lại một tiêng rắc nữa.

Đầu gã đàn ông nghiêng qua một bên, rồi quỳ xuống đất.

Gã lập tức không động đậy nữa, cũng chẳng biết là còn sống hay đã chết rồi....

Mí mắt tôi giật điên cuồng.

Trần mù xuống tay cũng ác, lão dùng luôn cái chiêu đối phó với huyết sát đó, thế này người bình thường làm sao mà chống nổi?

Lưu Văn Tam trợn tròn con mắt.

“Khôi tinh điểm đấu, độc chiếm ngao đầu, Trần mù ông coi thằng đó là xác chết để đánh à! Đừng có để thành chết mấy mạng ra đấy nhé, không đáng!”

Trần mù mới lạnh băng trả lời một câu: “Mày cứ quản tốt đao của mày đi đã.”

Tên dẫn đầu nằm rồi, đám người này cũng đỏ mắt lên, đều quây lấy chúng tôi.

Đặc biệt là dùng ánh mắt ác liệt nhìn Trần mù, rồi đều xông thẳng lên! Lần này hoàn toàn không giống với ban nãy.

Cái ánh mắt ban nãy là kiểu chỉ đánh bọn tôi một trận, dạy dỗ một chút.

Lúc này thì là ánh mắt hung ác.

Còn có đứa ném thẳng một cái rìu lại, bay sượt qua vai tôi.

Tuy rằng không chém trúng tôi, nhưng cánh tay cũng bị thương một chỗ, đau như xát muối.

Tôi cũng mới hiểu ra...

Tướng mặt của tôi, ứng nghiệm rồi!

Mày như than cháy không tai cũng nạn, còn cả xương dịch mã lún xuống, gia vận và sức khỏe đều có tổn hại!

Cái kiểu đánh lộn cả đám thế này, chẳng phải chính là tai họa tìm đến sao? Tôi lại còn bị thương, cũng là tổn hại sức khỏe.

Tim tôi dần trầm xuống, Phùng Khuất lúc này cũng chẳng biết bị đánh thế nào rồi...

Mắt nhìn Lưu Hiển Hách trên khán đài ngày càng hung hăng.

Có điều tướng ba nhọn sáu mòn trên đầu gã, cũng ngày càng rõ rệt, kéo theo cả cái mày gãy của gã cũng có dấu hiệu như than cháy vậy.

“Đại ca bị thằng mù này xử mất rồi! Diệt thằng mù với thằng cầm đao trước, cuối cùng mới xử lý thằng oắt còn với mụ già!”

Mắt nhìn mục tiêu của bọn chúng chuyển thành Trần mù và Lưu Văn Tam!

Lòng tôi hoảng tới cực điểm, hôm nãy lẽ nào đúng là phải chết ở đây?

Cũng đúng vào lúc này. Đột nhiên một tràng tiếng nổ động cơ, còn cả tiếng dân thôn hoảng loạn la hét vọng tới!

Những người ngồi ở các bàn xung quanh, đột ngột một phát tản hết ra, đều hoảng hốt chạy ra phía bên đường!

Rầm rầm rầm, rồi cả tiếng chèn răng rắc vọng lại.

Con tim hoảng loạn của tôi, lập tức chấn động!

Trên mặt đất chỗ không xa, phía bên dưới một cái bàn nằm loạn, Phùng Khuất mặt bê bết máu bò ra, trong tay hắn còn đang huơ một cái điện thoại.

Những chiếc xe kia chỉ trong chớp mắt, đã đến xung quanh người chúng tôi.

Vốn dĩ là một đám đàn ông đánh thuê quây lấy chúng tôi. Lúc này, lại biến thành mười mấy chiếc xe vây lấy bọn chúng!

Cửa xe mở ra, ùn ùn bước xuống gần tới cả trăm người.

Tuy rằng nhân số chỉ nhiều hơn chừng gấp đôi. Nhưng khí thế của người nhà họ Phùng, thì hoàn toàn khác biệt!

Bạn cần đăng nhập để bình luận