Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 228: GÃY ĐẦU

Tôi biết rằng lời giải thích của mình rất nhợt nhạt, bà nội cũng mím môi, trong mắt vô cùng hoảng loạn, không biết đang nghĩ gì.

Từ Thi Vũ ngậm mồm không nói, cô ta cúi đầu băng bó cho Trần mù.

Cuối cùng cô ta mới khó khăn nói một câu: “Bị đập trúng đầu, ngất đi thôi, chắc không có vấn đề gì lớn, có điều vẫn cứ phải đi viện.”

Lúc này tôi đã hối hận rồi, Trần mù không tiễn mẹ tôi đi được.

Chuyện này rất rõ ràng, khoảng cách giữa hai người quá lớn quá lớn! Mẹ tôi căn bản không lộ diện, thậm chí có thể nói là vẫn chưa làm gì cả.

Mà đã khiến bà nội tôi và Từ Thi Vũ sợ đến mức sắp đứng không vững, Trần mù lúc này cũng hôn mê bất tỉnh, ngàn cân treo sợi tóc.

Mẹ nếu định giết người thật, sợ là chỉ có thể để tôi đứng chắn lên trước mới có thể ngăn được, khuyên, căn bản không có chuyện khuyên được.

Cũng vào lúc này, đột nhiên trên linh đường vọng lại tiếng vỗ cánh.

Từ Thi Vũ hét lên một tiếng, kéo bà nội tôi nhanh chóng lùi ra phía sau, cô ta cũng kêu tôi mau tránh ra!

Mặt tôi hơi biến sắc, quay đầu lại nhìn một cái, con gà trống kia sau khi mổ ăn đồ cúng tam sinh xong, hóa ra lại nhảy vồ vào trong gian nhà chính, động tác như muốn mổ người vậy!

Lòng tôi giật thót, lúc này mào con gà trống đã nứt ra rồi, bên trên không ngừng chảy máu, máu chảy ướt đẫm con mắt gà của nó, nhìn lên trông vô cùng kinh khủng rợn người.

Tôi ôm Trần mù lên, lập tức tránh sang bên cạnh.

Nó rơi xuống đất mổ trượt, lại định tiếp tục quay qua mổ Trần mù! Hoàn toàn không làm tổn thương đến tôi, cũng chẳng động đến bà nội tôi và Từ Thi Vũ.

Bên trên mỏ gà, cũng toát ra một thứ màu đỏ tanh tưởi.

Ngao sói ở cổng nhà, đột nhiên chồm lên lao vụt về phía con gà trống!

Gà trống không hề kém cạnh, nó đập mạnh cánh, lại nhảy một phát về phía Trần mù.

Tôi vụt đứng chặn lên trước, giơ chân ra đạp nó!

Kết quả là không đạp trúng, ngược lại còn để nó mổ dính cẳng chân, lập tức đau đến mức khiến tôi hét lên một tiếng thảm thiết.

Ngao sói lao vào trong sân, con gà trống mới đập cánh nhảy lại lên trên linh đường, dẫm lên đồ cúng tam sinh, phụp phụp phụp mấy nhát mổ tắt toàn bộ số nến trên đó...

Cùng lúc này, tiền giấy ở trong chậu than lửa, cũng tắt rồi...

Ngao sói áo u một tiếng, nhưng không lao ra ngoài, bộ dạng nó rõ ràng là hơi cụp đuôi xuống, thần sắc cũng có chút sợ sệt.

Tôi đau đến mức trán rỉ đầy mồ hôi, vị trí bị mổ trúng ở cẳng chân vẫn liên tục chảy máu.

Cũng vào thời điểm này, ngoài cổng, đột nhiên vọng lại tiếng bước chân khe khẽ.

Âm thanh ấy bất thình lình xuất hiện, cũng khiến người ta có một cảm giác sợ hãi mãnh liệt.

Hơn nữa, âm thành này dường như chỉ có tôi và ngao sói nghe thấy sao đó.

Từ Thi Vũ và bà nội tôi đều không có phản ứng gì.

Ngược lại lời nói của Từ Thi Vũ còn có chút sốt ruột, bảo tôi nhanh kéo ống quần lên, cô ta phải xát khuẩn có tôi, rồi nhanh cầm máu nữa.

Bị nắp quan tài đập trúng, hôn mê tỉnh dậy xong là không sao nữa, nhưng bị gà mổ một phát, không biết có cần phải đi tiêm phòng không.

Bị một câu nói này của Từ Thi Vũ phá vỡ nút thắt, âm thanh phía ngoài đột nhiên biến mất.

Tôi bị ảo giác ư?

Hay là, mẹ tôi không định vào nữa?

Mẹ chỉ định phá bỏ khả năng của việc Trần mù tiễn mẹ đi thôi?

Trong giây phút tôi xuất thần, Từ Thi Vũ đã bước tới bên cạnh tôi, cô ta ngồi xổm xuống, trực tiếp kéo ống quần của tôi lên.

Cảm giác đau thấu tim gan, khiến tôi kêu hự một tiếng, trên trán lại rịn mồ hôi.

Bà nội đẩy một cái ghế tới, cũng dìu Trần mù ngồi lên trên ghế.

Còn tôi thì cà nhắc tới ngồi lên trên một chiếc ghế khác.

Từ Thi Vũ cúi người xuống, cẩn thận lau cồn sát khuẩn cho tôi.

Tôi nhìn thấy vị trí vết thương gần như là thành một cái hố nhỏ, con gà trống đấy quả nhiên lợi hại, mổ luôn mất của tôi một miếng thịt.

Nếu như cú mổ này mà trúng vào huyệt thái dương, sợ là đến mạng cũng không còn nữa.

Mẹ tôi định giết Trần mù thật sao?!

Tôi cắn chặt răng, ngoài việc nhịn đau ra, trong lòng cũng càng thấy buồn.

Nhưng tôi làm sao lại có thể trách mẹ được chứ? Mẹ chỉ là không muốn đi mà thôi.

Chỉ có điều, chuyện này đối với tôi mà nói, lại càng khiến cho tôi buồn hơn.

Tuy rằng mẹ đi theo bên cạnh, có thể liên tục bảo vệ tôi.

Nhưng điều này cũng đại biểu cho việc mẹ sẽ liên tục bị hành hạ, không có tương lai, ngày ngày chịu cảnh cô quạnh.

Trong lòng tôi vô cùng hỗn loạn, lần này thực sự không biết phải làm như thế nào mới được.

Từ Thi Vũ khẽ khàng xử lý vết thương cho tôi, nước mắt trên mặt cô ta đột nhiên không tiếp tục chảy nữa, bà nội tôi cũng đỡ hơn nhiều.

Cũng vào lúc này, bà nội đột ngột nhìn chằm chằm phía ngoài cổng, trên trán đầy mồ hôi.

Từ Thi Vũ vừa ngẩng đầu đứng dậy, đã hét lên một tiếng, sợ đến mức giật thót người ngồi bệt xuống dưới đất.

Tôi hồi người lại, nhìn chằm chằm ra phía ngoài sân.

Không biết từ lúc nào, ở giữa sân đã xuất hiện một người.

Đấy là một người đàn bà.

Trên người bà ta mặc một bộ đồ dính đầy vết máu màu đỏ nâu, áo rất rộng, chất vải cũng rất cũ, cũng chẳng biết là đã được bao nhiêu năm rồi, nên mới hình thành màu sắc như thế này.

Đặc biệt là phần áo chỗ bụng còn có một vết rách, giống như là bị dao rạch ra vậy, cũng là nơi thứ vết máu màu đen nâu ấy nhiều nhất, gần như là thấm đẫm.

Hơn nữa đầu tóc bà ta bù xù, hầu như che kín cả khuôn mặt. Dưới ánh trăng, bộ dạng này trông càng có nét lạnh lẽo đáng sợ.

Bà ta không nhìn vào trong sân, mà đang cúi đầu nhìn con gà trống kia.

Giây tiếp theo, bà ta đưa tay ra, túm lấy cổ con gà trống!

Rắc một tiếng, đầu gà gãy rồi...

Trong sân vang lên một tiếng nói lạnh lẽo, đầy chết chóc.

“Mày, mổ nhầm người rồi.” Giọng nói đó gần như đã hình thành hồi âm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận