Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 294: GIẾNG SÂU ĐẶT QUAN TÀI

Về chuyện này, Trương Nhĩ không mở miệng, Trần mù cũng chẳng nói gì.

Phùng Bảo đương nhiên là làm việc theo sự sai bảo của tôi, hắn trông cũng rất yên tĩnh.

Bốn người chúng tôi ai về phòng nấy, cái chăn hơi có chút lạnh lẽo ẩm ướt, tỏa ra một thứ mùi vị lạnh toát, khiến tôi mãi không ngủ nổi.

Lúc này đầu óc tôi lại rất tỉnh táo, đối với Trương Nhĩ và Trần mù mà nói, đích thực thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Nhưng đối với tôi mà nói, nếu như có thể nhìn thấy người cùng nghề điểm mộ, trên thực tế cũng là một số sự giúp đỡ nhỏ, đặc biệt là chuyện này chắc không có nguy hiểm gì, Mã Bảo Nghĩa sốt ruột muốn lên núi Vô Thổ, không thể nào tự mình kiếm chuyện cho mình được.

Đồng thời tôi cũng hiếu kỳ, y có thật là có ý ám chỉ gì không.

Lăn qua lăn lại hơn một tiếng đồng hồ, tôi mãi vẫn không ngủ được, liền lần mò bò dậy.

Trong sân không có đèn, hoàn toàn nhìn đường dựa vào ánh trăng.

Ra khỏi dãy nhà mà chúng tôi ở, bên cạnh một con đường nhỏ là dãy nhà khác.

Cạnh tường bao trồng cây già, phản chiếu ánh trăng mờ mờ ảo ảo.

Khu đại viện này của Mã Bảo Nghĩa trông cũng không hề nhỏ.

Tôi vừa đi ra phía ngoài, vừa gọi điện thoại qua cho Mã Bảo Nghĩa.

Rất nhanh điện thoại đã bắt máy, đầu bên kia truyền lại giọng nói bình thản của Mã Bảo Nghĩa: “Định ra ngoài xem xem?”

“Các ông đang ở đâu?” Tôi cũng không lề mề, hỏi thẳng luôn.

“Đã đi rồi, ra khỏi khu nhà đi về phía bên phải, cứ đi cho đến khi có thể nhìn thấy chân một ngọn núi. Không cần quá căng thẳng, nhẫn nại nhìn xem là được.”

Nói rồi, Mã Bảo Nghĩa cúp máy luôn.

Tôi ngược lại ngẩn người một phát. Đúng thật là chỉ cho tôi nhìn xem? Không phải là muốn nói gì với tôi à?

Theo lời Mã Bảo Nghĩa ra khỏi đại viện, thuận theo con đường phía bên phải mà đi.

Đêm Lương Châu đúng là lạnh đến phát run, gió trong không khí dường như đều có lẫn vụn băng.

Tốc độ đi của tôi không chậm, đại khái đi về phía trước phải tầm một hai km, đường cái lớn đã biến thành một con đường nhỏ, ở phía cuối tầm mắt, thì lại nhìn thấy một đoàn người rất dài. Đoàn người giơ đuốc, hình thành một hàng dài, số người không ít, nhưng lại cực kỳ yên tĩnh.

Lờ mờ còn có thể nhìn thấy bọn họ giơ vòng hoa, vẫy hồn phướn, hình nhân cùng hàng loạt vật phẩm dùng trong tang lễ.

Đây chính là đội ngũ “ Kế Nương cưới chồng”? Tôi cúi đầu nhìn thời gian một cái, lúc này còn chưa tới giờ Tý.

Trong lòng hơi có chút hồi hộp, tôi còn tưởng bọn Mã Bảo Nghĩa đã đi rồi, thì tôi coi như là đã lỡ mất chuyện Âm tiên sinh điểm mộ, không ngờ vẫn còn có thể vừa vặn gặp được!

Tiếp đó bước chân nhanh thêm không ít.

Lên trước thêm một đoạn cự ly nữa, là sắp đuổi kịp đoàn người kia rồi.

Tôi vốn cũng có chút cẩn thận, có điều lại phát hiện, đi theo “hóng chuyện” không chỉ có một mình tôi.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, bên đường chẳng mấy sương mù, có không ít người mặc trang phục dân tộc Tạng hoa hoét sặc sỡ, còn cả một số người thường mặc đồ dân tộc Hán, cũng đang đi theo đoàn người tiến về phía trước.

Đến cuối đuôi của đoàn người, có người quay đầu nhìn tôi một cái, làm một động tác suỵt.

Tôi nén hơi thở gấp gáp do chạy lâu xuống, rồi liền chăm chú theo bọn họ tiến lên phía trước.

Đồng thời tôi cũng cẩn thận đi nhìn xem Mã Bảo Nghĩa và Mã Liên Ngọc đâu, nhưng không tìm thấy bọn họ trong đám đông.

Hay là, bọn họ đã đến chân núi rồi?

Nhờ vào ánh sáng trăng, tôi lại nhìn lên phía trước, thì liền thấy bóng dáng một quả núi uốn lượn nhấp nhô!

Thế núi non thi nhau nổi lên, người thường hoặc sẽ cho rằng núi đều là một ngọn. Nhưng trên thực tế không phải như vậy, mạch Lũng long liên miên không dứt, trên đó cũng có nhiều ngọn núi nhấp nhô, ngọn núi thật sự chắc gọi là Chủ phong. Nếu như là mạch Chi long nhỏ, thì cũng chỉ có một chỗ cao được coi là ngọn núi.

Núi Kế Nương nhìn một lượt ít nhất phải có mấy chục ngọn núi, cho dù lúc này là đêm khuya, cũng có thể cảm nhận được sự nguy nga hùng vĩ của nó. Trong cách nói của phong thủy, đây bèn là Chân long dẫn đầu, chúng phong theo sau! Không cần phải đợi đến lúc trời sáng, tôi liền có thể phán đoán ra núi này là đại mạch sơn long thực sự, đứng lặng tại đây, không chỉ sẽ khiến bách tính quanh vùng an cư lạc nghiệp, mà còn càng giúp mưa thuận gió hòa.

Trước khi đến gần chân núi, tôi mới lại nhìn thấy một ngọn Hoành triều sơn, ngọn núi này không hề lớn, vừa vặn chắn lối vào núi Kế Nương!

Ở đây lại vừa hay là vị trí miệng huyệt long mạch, vừa hay có thể bảo vệ không cho long khí rò rỉ, càng là một kết cấu phong thủy rất tốt.

Đoàn người đưa tang đã dừng lại, sự yên tĩnh bị nhạc tang phá vỡ.

Trên đầu nhất có vị tiên sinh mặc trường bào màu xám, trong tay ông ta nắm một cây trượng dài, chỉ vào lối vào Hoành triều sơn, hô lớn: “Nút kết cao ngất, giáp án tiền sa mà huyệt lộ! Khí ấy không tụ, hậu long chồng đến, thảo xà khôi tuyến, quá mạch phân minh! Huyệt cần lùi sau đế cao, thủ kỵ long hạ!”

“Giếng sâu đặt quan! Bổ khuyết minh đường! Để toàn tạo hóa!” (*)

Giây tiếp theo, ông ta tiếp tục tiến lên phía trước!

Đoàn người đưa tang cũng tiếp tục đi về phía trước.

Tôi hiếu kỳ muốn nhìn rõ, cũng chẳng để ý được đến người khác, liền chen lên phía trước, cũng may là chẳng có ai đẩy tôi, tôi cũng rất nhanh đã lên đến phía trước đám đông.

Trên đầu một cỗ quan tài màu trắng được đặt đầy vòng hoa, khiêng quan tài tổng cộng có tám người!

Vào trong Hoành triều sơn, rất nhanh đã lên đến đỉnh núi, tôi cũng khó tránh khỏi có chút thở dốc.

Ở vị trí đỉnh núi, là một dải giống như lăng mộ vậy, lớn lớn nhỏ nhỏ có không ít bia mộ, có điều lại không nhìn thấy nấm mồ!

Dưới sự dẫn đường của Âm tiên sinh, đến trước một khu đất trống, mấy người khiêng quan tài kia mới hạ quan tài xuống, khi đoàn người phía sau đưa các loại công cụ như cuốc chim và xẻng lên trước, bọn họ mới bắt đầu đào huyệt mộ!

Cứ thế, gần như là đào đến gần nửa buổi đêm!

Tôi áng chừng phải đào được một cái hố sâu chừng mười mấy mét, lúc này mới hiểu được ý tứ của câu giếng sâu đặt quan.

Đương nhiên, tôi cũng đúng thật là không hiểu những thứ khác, phong thủy quá uyên bác thâm sâu.

Cuối cùng sau khi bọn họ hạ quan tài xuống dưới, Âm tiên sinh lại hò dài một tiếng: “Nam nhi chưa vợ, Kế Nương cưới chồng, mưa hòa gió thuận, quanh năm an thái!”

Tiếng nhạc tang im bặt, đoàn người đưa tang đều quỳ xuống, hướng về phía chỗ hạ quan tài mà khấu đầu.

Âm tiên sinh cũng đột ngột hạ một cái bọc lớn ở trên lưng xuống, lúc trước tôi không chú ý đến, trên người ông ta hóa ra còn cõng một tấm bia đá!

Sau khi đặt nó xuống, dựng ở chỗ lối vào hố mộ, ông ta cũng thành kính quỳ xuống, dập đầu ba cái.

Rồi sau đó, cũng chẳng có ai đến lấp huyệt, mà đem đất cát đào lên toàn bộ rắc lên con đường bên cạnh.

Chỉ còn một cái hố mộ ấy, nằm cô đơn trơ trọi dưới ánh trăng.

Đám người đi theo hóng chuyện kia, cũng có không ít người hoặc là quỳ xuống, hoặc là cúi người chắp tay làm lễ.

Tôi không quỳ xuống, cũng thuận theo đám đông mà chắp tay hành lễ một cái.

Sau đó đám đông bắt đầu dần dần tản đi, đoàn người đưa tang và đám người hóng chuyện kia bước đi cùng nhau, vừa rời đi vừa rì rầm bàn tán.

Âm tiên sinh cũng từ trên đầu đi xuống, lúc đi lướt qua người tôi, tôi vô thức nhìn thêm ông ta một cái.

Đây là một người đàn ông trung niên gần bốn mươi tuổi, dáng người cao lớn, mặt mũi thì không giận vẫn tự có uy, ông ta cũng chẳng nhìn tôi cái nào.

Rất nhanh đoàn người đã tản đi không ít, tôi cũng nghi hoặc, Mã Bảo Nghĩa đâu rồi? Còn cả Mã Liên Ngọc nữa, bọn họ đều đi đâu cả rồi, mãi sao vẫn chẳng thấy lộ diện?

Đêm lạnh đến rợn người, tôi rụt vai lại, cũng chuẩn bị đi về trước.

Đi xem một vụ thế này được cái biết thêm ít kiến thức, chỉ có điều nhìn mà cứ như trên mây vậy, tôi vẫn phải về nghiền ngẫm đàng hoàng, hoặc là có thể đi nói chuyện thêm với Trương Nhĩ hoặc Trần mù.

Tôi hiểu quá ít về kiến thức phong thủy thông thường, nếu có thể học được thủ đoạn đoạt mệnh của Trần mù, rồi nhờ Trương Nhĩ chỉ bảo một chút, chắc chắn là sẽ có sự khác biệt.

Đang lúc tôi sắp quay người, thì đột nhiên vị trí trên vai bị người ta vỗ vỗ.

Bất thình lình dính một phát thế, cũng khiến tôi giật thót người.

Quay đầu lại, dưới ánh trăng chẳng phải chính là khuôn mặt ngựa của Mã Bảo Nghĩa đó sao?

........,,,.......

[Giải thích từ dịch giả]

Hoành triều sơn: ‘Triều sơn’ là núi cao ở xa, đối ứng phía trước với huyệt phong thủy. ‘Hoành triều sơn’ là ‘Triều sơn’ có hình dáng như cổng lều bạt mở ngang ra hai bên.

(*) : Là nội dung được trích từ mô tả phương thức chôn có tên gọi “Kỵ Long Táng”, muốn tìm hiểu kỹ hơn vui lòng để lại lời nhắn tại phần bình luận!
Bạn cần đăng nhập để bình luận