Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 320: HỒI LONG CỐ TỔ

Mí mắt tôi hơi giật giật, Khôi tiên và Hồ tiên cõng xác, cũng chẳng biết là điềm báo của cái gì.

Phùng Bảo bất an nói một câu: “La tiên sinh... Thế này là thế nào?”

Phùng Chí Vinh cũng nhìn sang tôi.

Lưu Văn Tam thì nhíu mày mở miệng luôn: “Chuột xám to thế kia, vừa hay để Thập Lục đổi đôi găng tay mới, còn mấy con hồ ly này, lông trắng cả ra, đúng là đồ tốt đem đến tận nhà.”

Nói rồi, Lưu Văn Tam liền rút trảm quỷ đao ra định động thủ.

Thì Trần mù lại quát lên một tiếng, bảo Lưu Văn Tam đừng có bộp chộp như thế.

Khôi tiên và Hồ tiên cõng xác, không phải là bọn chúng định gây họa làm loạn, mà muốn xin Âm dương tiên sinh chỉ đường dẫn lối, muốn cầu huyệt chôn xác.

Mặt Lưu Văn Tam lộ vẻ không hiểu, Trần mù thì lại nhìn sang tôi, nói một câu: “Thập Lục, tuy mày đỡ âm linh cần ngũ gia tiên chế Âm khí, nhưng cũng không cần thiết phải lạm sát, âm khí đủ dùng là được, giết nhiều quá, sát khí quá nặng, không có gì tốt cả.”

Tôi cũng khuyên Lưu Văn Tam một câu, bảo lão nương tay.

Không có vấn đề gì, nên cũng không dừng lại, chúng tôi đi một mạch lên trước.

Mấy con chuột và hồ ly kia, mắt nhòm chúng tôi không có ác ý, lại cũng to gan hơn không ít.

Toàn bộ đều lên hết con đường nhỏ, không còn lén lén lút lút như trước nữa, mà ngược lại là đường đường chính chính đi theo.

Cảnh tượng này lại càng kỳ dị hơn nữa.

Chúng tôi khiêng quan tài đi lên núi, chuột với hồ ly cõng xác chết bước theo sau.

Kỳ thực trong lòng tôi cũng có rất nhiều nghi hoặc, chưa đợi tôi mở miệng, Lưu Văn Tam đã hỏi ra luôn: “Trần mù, nói năng đừng có nói một nửa bắt người ta đoán, chúng nó xin Âm dương tiên sinh chỉ đường dẫn lối, cầu huyệt táng xác, là ý gì? Lại còn đòi Thập Lục điểm mộ cho chúng nó chắc?”

Trần mù bình thản đáp lời: “Người muốn cầu đất lành, tinh quái sống lâu năm, cũng muốn cầu chỗ tốt để yên nghỉ y chang. Tao cũng từng thấy Âm thuật tiên sinh điểm mộ cho chó già rồi, việc này có gì mà lạ chứ?”

Đám người Phùng Chí Vinh rõ ràng đã thấy hứng thú.

Tôi cũng kinh ngạc, ông nội tôi còn từng làm mấy chuyện kiểu này? Trong đây lại còn có cách nói gì nữa?

Đồng thời tôi cũng cảm thấy quá tiếc, đây chính là những thứ gọi là kiến thức thông thường.

Trong Trạch kinh có đạo lý phong thủy tuyệt đối, nhưng lại không có những kiến thức thông thường này, cùng với những biến hóa tùy thời điểm.

Bản thân Trương Nhĩ định dạy cho tôi, nhưng bây giờ cũng chẳng còn cơ hội ấy nữa.

Lúc này, Phùng Khuất lại vừa vặn nói một câu: “Thế Trần tiên sinh, tôi từng nghe nói đàn voi lúc sắp chết sẽ đi đến khu mộ địa, chỗ bọn chúng đến cũng là phong thủy bảo địa à?”

Trần mù lắc lắc đầu, nói những thứ này thì lão chẳng biết.

Con đường nhỏ lúc này đã đến đầu mút rồi.

Phía trước bèn là quả núi lớn kia!

Chỗ này ở dưới chân núi, chỉ có thể nhìn thấy một ngọn núi cao, đường núi cũng vô cùng gập ghềnh.

Tôi mò lấy Định la bàn ra, cúi đầu nhìn phương vị.

Kim chỉ lúc biến thành kim chìm, lúc thành kim đầu, lúc lại thành kim đối.

Chỗ này là cổng gió, nơi khí long mạch thổi ra, khí âm tà cũng từ trên núi thổi xuống, nên mới khiến cho Định la bàn có kiểu biến hóa này.

Rất khả năng thuận theo con đường này lên núi, sẽ còn đi qua tử huyệt của huyệt vị phong thủy của quả núi này.

Kỳ thực bây giờ lấy Định la bàn ra, cũng không thể điểm mộ cho Trương Cửu Quái.

Chỗ huyệt nguồn của ngọn núi Lũng này không thể nào ở dưới chân núi.

Huống hồ tôi còn muốn lấy chỗ đất lành Hoàng kim đăng Thủy Mộ đăng Sa kia nữa, nên cũng không thể chọn chỗ sườn núi được.

Cho dù ở phong thủy thông thường, sườn núi của Lũng long mạch, là huyệt nguồn bảo địa nơi sinh khí hội tụ.

Nhưng bố cục phong thủy Hồi long Cố tổ rất ít, cũng tương đối đặc thù.

Chỉ cần vị trí chọn tốt, xây một Dương trạch chỗ cổng gió, sẽ khiến gia nghiệp hưng vượng.

Tôi cảm thấy trạm thu phí xây ở phía ngoài quả núi này, sợ là cũng bởi có cao nhân chỉ điểm, rất khả năng chỗ đó mới là vị trí cổng gió tốt nhất.

Thu phí qua đường, ngày thu đấu vàng!

Có bố cục phong thủy này bảo hộ, con đường ấy nhất định cũng rất ít có tai nạn xe. Cho dù là có chuyện, cũng sẽ không gây chết người.

Tôi dùng la bàn, là muốn điểm mộ cho đám chuột và hồ ly đi theo sau kia.

Nếu Trần mù đã nhắc rồi, cộng thêm việc ông nội tôi cũng từng làm, thì đối với tôi mà nói, cũng chỉ là chuyện nhìn bừa một cái mà thôi.

Sau khi khiêng quan tài lên núi xong, tôi bèn bảo mấy người Trần mù đi lên phía trước, cũng dặn rằng quan tài phải khiêng lên trên đỉnh cao nhất của quả núi này!

Sau đó bước đi của tôi liền chậm lại không ít.

Quả nhiên, đám chuột và hồ ly kia không tiếp tục đi theo quan tài nữa, mà cũng bước chậm lại theo tôi.

Tôi cúi đầu nhìn la bàn, theo sự biến hóa của kim chỉ, cùng với phương vị chỉ tới.

Còn chưa đi đến sườn núi, thì đã dừng lại.

Bởi vì là bàn đã có kim đối ẩn hiện!

Ra khỏi con đường nhỏ, tôi chui vào trong rừng rậm.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, chỉ qua mấy phút sau, tôi bèn tìm thấy một khu đất trống có địa thế tương đối rộng rãi.

Kim đối tuy là chưa đến mức nhảy ra khỏi la bàn, nhưng ở đây cũng là một chỗ có sinh khí không yếu rồi.

“Núi này là núi Tân, khu đất này cũng coi như là đất lành trên núi, táng người, Đinh Dậu vong mạng bèn táng núi Tân, con cháu thành thực không giả tạo, nhánh nào cũng phát đạt, người hưng tài vượng, phúc thọ song toàn.”

“Nếu như xác chết các ngươi cõng theo, chết trong năm nay, bèn có thể táng ở chỗ này, ta không biết có khiến các ngươi được lợi hay không, có điều chắc sẽ không có họa gì.” Tôi cất la bàn đi, bình thản mở miệng.

Đám chuột và hồ ly kia rõ ràng tốc độ nhanh hơn không ít, cõng xác chết nhanh chóng bò qua.

Bọn chúng không tranh giành, mà phân biệt rõ ràng, mỗi bên một nửa.

Hơn nữa còn có một con chuột lông xám, cùng với một con hồ ly lông trắng nhất đến trước mặt tôi.

Chân trước con chuột đó hóa ra có đeo một chiếc nhẫn ngón cái bằng ngọc.

Trên đó tuy còn có chút vết máu khô, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra chất liệu cổ kính, sợ là giá trị không nhỏ.

Con chuột lông xám vẩy vẩy chân, chiếc nhẫn ngón cái kia liền rơi xuống dưới chân tôi, nó chít chít kêu mấy tiếng, quay người bèn đi qua đào hố.

Con hồ ly kia cũng nhả ra một viên đá đen xì xì, sau đó quay người rời đi.

Tôi cũng thấy hứng thú, sau khi nhặt lên xong, chiếc nhẫn ngón cái có thứ cảm giác ấm áp, còn viên đá kia thì giống như thứ kim loại gì đó.

Thấy bọn chúng đào hố, tôi cũng quay người rời đi luôn.

Quay về con đường lên núi xong, tôi bèn vội vàng lên núi.

Hai món đồ kia thì đút vào trong túi, rất rõ ràng, đây là thù lao bọn chúng dành cho tôi.

Cho dù là súc sinh, đã có trí tuệ thì cũng biết quy tắc trong nghề.

Khi tôi lên đến trên núi, người nhà họ Phùng đã đợi ở trên đỉnh núi rồi.

Lưu Văn Tam đang nhấp từng hớp rượu nhỏ, Trần mù thì đang hút thuốc.

Ngao sói nằm bò trên một tảng đá nham thạch gãi cổ.

Tôi cũng không lãng phí thời gian, lấy Định la bàn ra, nhờ vào ánh trăng, tìm ra chỗ giếng vàng của bố cục phong thủy Hồi long Cố tổ này.

Rồi bảo người nhà họ Phùng bắt đầu đào huyệt!

Không tốn bao nhiêu thời gian là đã đào xong huyệt mộ, an táng Trương Cửu Quái.

Tôi lại đến trước mộ chắp tay hành lễ, châm nến hương, đốt tiền giấy.

Hứa đợi sau này sao chép Trạch kinh và Âm sinh cửu thuật, rồi mới chuẩn bị xuống núi.

Trong quá trình này không có thêm bất cứ biến cố nào.

Xuống tới chân núi, vừa lên xe xong Trần mù liền hỏi tôi, đám chuột với hồ ly kia đưa cho tôi thứ gì?

Tôi mò lấy ra xong, Trần mù cũng không cầm, mà bảo tôi đưa cho Phùng Khuất, nói bảo Phùng Khuất đem đi bán.

Thứ mà chuột và hồ ly có thể lấy được, chắc chắn là đến từ trong phần mộ, không được giữ bên người.

Tôi không có ý kiến gì khác, cũng thấy là chiếc nhẫn ngón cái bằng ngọc này có thể đáng tiền, còn viên đá kia sợ rằng chẳng phải thứ đồ gì tốt.

Đến quá nửa đêm, chúng tôi về đến nhà họ Phùng.

Sau khi chia tay xong, tôi cũng cùng Trần mù về lại khu nhà bên.

Tôi không thấy buồn ngủ lắm, vào trong phòng nằm lên giường, cũng chẳng làm sao ngủ được.

Cuối cùng vẫn là lật cuốn Táng ảnh chi pháp kia ra, đọc ghi chép trong đó.

Kết quả là một phát bèn đọc nguyên một đêm!

Trời sáng rồi, tôi không ngừng buồn ngủ, lúc chuẩn bị đi ngủ, thì điện thoại của Từ Thi Vũ lại gọi đến...
Bạn cần đăng nhập để bình luận