Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 271: ĐÂM ĐẬP!

Trong chớp mắt, hai tai tôi ù ù.

Tất cả âm thanh bên tai toàn bộ đều biến mất, thứ còn sót lại chỉ là sự va đập giữa nước và sắt!

Nhìn như nước cực nhu, dù chỉ là một viên đá cũng có thể làm dấy lên một làn sóng.

Nhưng dưới thế tới hung mãnh từ mấy chục dặm ngoài thế này, nước cực nhu, cũng biến thành cực cương cực cường!

Con trâu sắt lốm đốm vết gỉ sét, sau tiếng nổ vang liền rung lên ù ù.

Rầm!

Trâu sắt như đạn bay khỏi nòng, đâm mãnh liệt về phía con đập Giang Đê!

Ánh trăng lạnh lẽo, nước lũ tàn phá!

Bản thân con đập Giang Đê, lẽ ra phải là một quái vật to lớn, nằm chắn ngang sông Dương, giữ lại long khí của cả con tiểu Can long.

Bố cục phong thủy khổng lồ này, còn là đường cắt phân chia Can thủy thành Chi thủy!

Lúc này dưới dòng nước lũ ngút trời, lại trông giống như một người khổng lồ cô quạnh, ngồi giữa dòng sông, lấy thân mình làm lá chắn, ngăn chặn Lai long hung hãn!

Còn con trâu sắt kia, thì là tảng đá lăn mở đường!

Mắt tôi đỏ lên, lồng ngực có một luồng khí u ám không sao đẩy ra được.

Bao gồm Lưu Văn Tam, bao gồm những người vớt xác kia, thậm chí là cả người nhà họ Phùng đứng cạnh, rồi những ngư dân của sông Dương, cùng người dân thành phố làm công trong từ đường.

Và cả Phùng Chí Vinh lúc này đang bước lại.

Sắc mặt của bọn họ cũng đều trắng bệch kiệt sức.

Quãng thời gian này, mọi người cùng nỗ lực làm bao nhiêu việc như thế, gần như đều dốc toàn sức lực trên lĩnh vực mà bản thân có khả năng làm!

Bán mạng đến mức độ như vậy, mà đổi lại vẫn là một kết quả như thế này.

Tất cả mọi thứ diễn ra đều chỉ trong nháy mắt, tư duy của tôi cũng vậy.

Hà Tiên Thủy bịch một cái quỳ xuống dưới đất, những người vớt xác còn lại cũng đều quỳ xuống.

Cùng lúc này, những người công nhân kia, và cả ngư dân nữa, đều lả người ngồi bệt xuống mặt đất.

Tâm trạng đau đớn phẫn nộ lan đầy bên bờ sông.

Cái luồng khí đè nén nơi giữa ngực và bụng, khiến tôi rất khó chịu, thậm chí cảm giác khí huyết toàn thân đều đang cuộn trào, tôi cố nén không thở dốc.

Chỉ sợ phá vỡ sự nén nhịn này, thì sẽ thổ huyết, sau đó hôn mê ngã lăn ra đất.

Người duy nhất vẫn giữ thần sắc không chút biến hóa là Trương Nhĩ.

Lão khoát hai tay ra sau lưng, chằm chằm nhìn con trâu sắt bị đẩy văng, tâm trạng không chút dao động.

Con trâu sắt sau khi bị hất văng xong, liền rơi mạnh xuống dưới!

“Xác nổi đẩy trâu, nơi thế xác đi, nếu đại thế đã qua, con trâu sắt này, đã chẳng còn sức mạnh đâm vỡ đập nữa.”

Thứ cùng lúc rớt lại, là tiếng lẩm bẩm của Trương Nhĩ.

Âm thanh rầm uỳnh và răng rắc đồng thời vang lên!

Tôi cảm giác tim mình như bị bóp mạnh một phát, con trâu sắt đâm vào phía bên phải của con đập, nơi phần thân đập đã gần tiếp giáp với đê sông! Nước lũ dường như tìm ra chỗ tháo cống. Từ phía đó điên cuồng trút xuống!

Còn bản thân con trâu sắt sau đó, dưới sức mạnh của dòng lũ mạnh nhất, dưới sức đẩy của con sóng Can long tới từ mấy chục dặm bên ngoài kia, lại âm thầm đâm lên thân con đập!

Nước lũ tràn ngập, trong chớp mắt dường như đã che lấp cả bầu trời!

Thậm chí mực nước còn cao hơn mặt đập trong một tích tắc, điên cuồng tràn xuống dưới.

Cảnh tượng này duy trì liên tục tận mấy phút.

Tôi trợn tròn mắt, ôm chặt lấy lồng ngực, hơi thở vô cùng gấp gáp, lồng ngực phập phồng lên xuống!

Đập sông! Không bị vỡ!

Thậm chí còn chặn được dòng lũ mạnh nhất kia!

Bản thân khả năng thoát nước của đập sông, đã đến cực hạn, ngược lại là chỗ bị trâu sắt đâm hủy ở bên sườn kia, lại thành một điểm xả, khiến cho phần nước lũ dư thừa theo đó thoát xuống phía dưới.

Trâu sắt cũng không còn thấy tung tích, chẳng biết đã đi đâu nữa.

Mồ hôi trên trán rớt xuống từng giọt to đùng, tôi đờ đẫn đứng ngẩn người phải tới hơn một tiếng đồng hồ.

Tất cả mọi người cũng ngẩn ngơ một khoảng thời gian gần y như nhau.

Chẳng biết là ai đó khẽ nói một câu: “Không... Không sao rồi à?”

Có một số người ngồi bệt trên mặt đất, loạng choạng đứng dậy.

Hà Tiên Thủy cũng lẩy bẩy đứng dậy, gã ngơ người nhìn cái góc bị vỡ đó của đập sông.

Cũng ngơ ngác hỏi một câu: “Không... Không sao rồi à?”

Những người vớt xác còn lại cũng đứng dậy, bọn họ đều hướng ánh mắt đờ đẫn nhìn ra sông Dương.

Lưu Văn Tam lôi ra một chai Nhị Oa Đầu, tu một phát hết sạch chỗ rượu còn lại trong chai.

Hớp này lão tu mạnh quá, nên ho sặc sụa cả lên, cái tiếng ho lục khục lẹc khẹc, giống y như tiếng ho của Trần mù!

Sau khi dòng lũ mạnh nhất thoát đi xong, thế nước còn lại vẫn rất lớn, nhưng đã chẳng còn kinh khủng khoa trương như ban nãy nữa.

Đập sông Dương hoàn toàn có thể chống đỡ được.

Cùng lúc này, còn có tiếng còi xe cảnh sát đinh tai vang lên, phía dưới chỗ phần đập bị phá hỏng đó, cũng chẳng biết có bao nhiêu xe cảnh sát đi qua.

Phùng Chí Vinh lúc này mới bước tới bên cạnh chúng tôi, giọng nói của ông ta hơi có chút khàn khàn.

“Lúc trước tôi có nghĩ đến việc chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, đấy là đập sông bị vỡ, vậy nên có thông báo cho không ít đơn vị ban ngành liên quan. Dù sao bên bờ sông xây từ đường, xây tháp, cũng cần phải qua không ít quy trình.”

“Vốn dĩ, cơ quan liên quan đều nghĩ Phùng Chí Vinh tôi điên rồi, nói toàn những thứ hồ đồ không biên giới, chuyện xây từ đường không ngăn cản tôi, đưa ra các quy trình tương ứng, có điều tôi yêu cầu bọn họ sơ tán tất cả cư dân phía dưới hạ du, thì bị cự tuyệt.”

“Mãi cho đến hôm qua sau khi đập ngăn ở thượng du Huyền Hà đưa ra báo động rồi bị vỡ, bọn họ mới có phản ứng, bắt đầu hành động.”

“La tiên sinh, tất cả chuyện này quá nguy hiểm... Nếu như đập sông Dương bị vỡ thật, thì đúng là sẽ chết và bị thương ngàn vạn người... Còn may chỉ là một góc, bên đó vừa hay lại còn là khu vực đã được sơ tán, bản thân phía dưới chỉ có một ngọn núi, một nhà xưởng, ít người cư trú.”

Những lời này của Phùng Chí Vinh khiến tôi nhớ lại, nhà xưởng mà ông ta nói đến, chắc là xưởng đồ gỗ, lần đó Hà Thái Nhi chính là bị xả ra từ phía đó, còn Khổ Nhi thì bị xả ra từ một con kênh khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận