Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 913: XIN GẠO ĐỔI NGƯỜI

“Nhìn thấy là anh khắc biết.”

Không biết tại sao, nói chuyện đôi câu với Liễu Dục Chú, tôi ngược lại cảm giác nhẹ nhõm hơn không ít.

“Ừ.” Liễu Dục Chú gật gật đầu.

“Trong tộc còn cần dọn dẹp, bây giờ để các cậu qua, ý nghĩa không lớn, Trương Nhĩ đúng thật đem lại cho chúng tôi không ít phiền phức.” Chỉ một câu nói, Liễu Dục Chú đã lập tức dẹp bỏ chuyện hàn huyên, trực tiếp nói luôn vào chủ đề chính.

Tôi hít sâu một hơi, thần sắc cũng trịnh trọng hơn không ít.

“Lão đã làm những gì rồi?” Tôi cũng mở miệng hỏi thẳng vào vấn đề luôn, Khương Manh tuy đã từng nói qua một chút, nhưng tôi vẫn hy vọng có thể nghe thấy càng nhiều tình hình chi tiết hơn từ chỗ Liễu Dục Chú.

Nhưng Liễu Dục Chú lại lắc lắc đầu, nói: “Quan trọng không phải là lão đã làm gì ở tộc Khương, mà là lão đã làm gì ở bên ngoài.”

Lúc nói đến đây, trong mắt Liễu Dục Chú rõ ràng có một tia sát khí vụt qua.

Đồng tử mắt tôi co mạnh một phát, tim liên tục đập thình thịch, nhưng không hề mở miệng ngắt lời của Liễu Dục Chú.

Giọng điệu của Liễu Dục Chú tuy bình thản, nhưng đem lại cho tôi cảm giác trong mỗi câu mỗi chữ của gã đều toát lên sát khí.

“Bên ngoài nội thành thành phố Trần Thương, phía đông có một thôn làng, trong thôn người già trường thọ không ít, đại khái vào khoảng nửa tháng trước, toàn bộ thanh niên trong thôn đều bị mất tích, nguyên cả thôn đều thành thôn trống.”

“Sự việc này gây nên sóng gió không nhỏ ở Trần Thương, sau khi chúng tôi nhận được thông tin xong, cũng qua thôn đó xem xét. Đại khái biết được một số quá trình, trước khi những người đó mất tích, trên cơ bản đều có một lão già cầm một cái bát, đến cửa từng nhà xin một bát gạo, hơn nữa để lại một món tiền gạo. Sau đó, thanh niên của nhà bị xin gạo, không qua hết đêm liền mất tích, những thông tin này đều là người già còn sót lại nói.”

Mặt tôi biến sắc.

Lúc này, khóe mắt tôi mới phát hiện, Lưu Văn Tam và Trần mù cũng đã tới rồi, đang đứng ở cửa sảnh chính.

Có điều tôi không hề mở miệng gọi bọn lão, rõ ràng bọn lão cũng đang nghe Liễu Dục Chú nói, tôi không muốn ngắt lời của Liễu Dục Chú.

Thời điểm này, nội tâm tôi rất nặng nề, Trương Nhĩ xuống tay, lần đầu tiên giết hai đạo sĩ, lần thứ hai ra tay, lại liền lấy mạng thanh niên của cả một thôn?

Liễu Dục Chú vẫn chưa hề ngừng lại, tiếp tục nói: “Những người này trước mắt vẫn chưa rõ tung tích, chắc là đã lành ít dữ nhiều rồi.”

“Tai mắt của tộc Khương không ít, thông qua một số manh mối đường tơ kẽ tóc, lại tìm thấy một cái thôn cũ ở bên ngoài thành phố Trần Thương, chỗ đó dạo gần đây có không ít công nhân hoạt động, qua điều tra tỉ mỉ xong, phát hiện những công nhân này đang xây dựng nhà trạch quy mô lớn, còn có người phát hiện tung tích của tên phản đồ đó.”

Rõ ràng, phản đồ mà Liễu Dục Chú nói đến, chính là đang chỉ Dương Hưng rồi!

Lúc nói đến đây, Liễu Dục Chú hơi ngừng lại một lát.

Gã chằm chằm nhìn tôi, rồi lại nói: “Bên ngoài cái thôn đó, có một con sông, sông vừa vặn bao vây nguyên cả thôn, sở dĩ cái thôn ấy năm đó bị bỏ hoang, chính là bởi vì trên sông không xây nổi cầu, quái dị là mỗi một lần bắc cầu, cầu đều nhất định sẽ gãy, Trần Thương rất gần, nên mọi người đều dần dần chuyển đi, bây giờ cái thôn đó đã bỏ hoang được hai ba mươi năm rồi.”

“Lão định chiếm cứ chỗ đó.” Tôi không đè nén nổi, hít sâu một hơi, nói một cách chắc nịch.

Bởi vì tôi cũng đã suy đoán một chút, xây dựng nhà trạch quy mô lớn, đó chỉ là do Liễu Dục Chú cùng người nhà họ Liễu và tộc Khương hiện giờ không thông thạo thuật phong thủy, chỉ có thể nhìn ra được là đang xây nhà, nhưng nếu là Trương Nhĩ động thủ, mà còn là ở trong thôn làng có phong thủy đặc thù đó, thì khả năng duy nhất chính là sửa đổi phong thủy, định xây dựng một thôn phong thủy, có thể đóng quân tại đó.

Đang lúc tôi định đem suy đoán của mình nói ra.

Thì Liễu Dục Chú trầm mặc một lát, rồi lại tiếp tục nói: “Ở đó cũng chết không ít người, ngày hôm sau khi chúng tôi phát hiện, nhà trạch trên cơ bản đều đã hoàn thành rồi, công nhân toàn bộ đều nhảy sông, Trần Thương có người của cơ quan liên quan qua điều tra rồi, không vớt được xác chết lên, bọn họ nói nguyên nhân nhảy sông không rõ, vẫn đang điều tra, nhưng việc này có liên quan đến Trương Nhĩ, cũng không thoát khỏi có liên quan đến tên phản đồ đó.”

“Trong Trần Thương nhất định còn phát sinh một số sự việc nữa, nhưng tộc Khương chắc chưa tìm ra được là ở đâu và rốt cục đã phát sinh chuyện gì, thủ đoạn tàn độc của lão vượt xa tưởng tượng, hơn nữa từ sau đó, trong tộc Khương bắt đầu xảy ra chuyện, chết mất không ít người điều tra liên quan, không chỉ là điều tra những thông tin này đâu, còn có người đang điều tra những manh mối khác, không chỉ trong tộc có người mất mạng, mà những người ở ngoài tộc chưa quay về, có người cũng mất liên lạc, chắc là không về được nữa rồi.”

Giọng nói của Liễu Dục Chú khản đi không ít.

Gã nhắm nhắm mắt, một tay đã vuốt lên trên chuôi kiếm gỗ đào đeo ở thắt lưng.

Tôi nghẹn lời, há miệng ra, nhưng chẳng biết nên nói thế nào.

Im lặng duy trì trong sảnh chính tới tận mấy phút.

Liễu Dục Chú mới lại lần nữa mở miệng nói: “La Thập Lục, cậu định làm thế nào? Đây chính là tất cả thông tin mà hiện giờ nhà họ Liễu và tộc Khương có được.”

Ánh mắt của gã, đột nhiên trở nên sắc bén hơn không ít.

Trong đầu tôi nhanh chóng suy nghĩ, phân tích tất cả sự việc mà Liễu Dục Chú nói.

Sự yên tĩnh trong phòng lại tiếp tục mãi một hồi, tôi mới mở miệng nói: “Thanh niên của cái thôn đó đều đã bị đưa đi rồi, không cần thiết phải qua nữa.”

“Trong tộc Khương, chắc chỉ là sát chiêu nhắm vào các anh, có qua cũng vô dụng.”

“Còn lại duy nhất một nơi có thể đi, chính là cái thôn bỏ hoang đó, chúng ta chỉ có thể qua đó.”

“Chỉ có điều, đây có chút cảm giác giống như dụ cá vào rọ.”

“Chú trần, chú có phát giác ra không?”

Những lời này của tôi rõ ràng khiến biểu cảm của Liễu Dục Chú càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Tôi ngoảnh đầu nhìn sang Trần mù, dò hỏi trưng cầu ý kiến của lão.
Bạn cần đăng nhập để bình luận