Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 83: VẢI TRÁNH TÀ



Tôi bước đến bên cạnh Trần mù, đỡ lấy cái bọc vải.

Vốn dĩ tôi định mở ra xem, nhưng Trần mù lại quay người đi ra ngoài, tôi đành cố nén sự hiếu kì trong lòng xuống, nhét cái bọc vải vào trong lớp áo trước ngực sát với người, rồi cũng vội đi theo ra ngoài.

“Chú Trần, cái người mà xem bói cho chú ấy, rốt cục là người như thế nào?”

“Tại sao ông ta xem chuẩn như thế, thậm chí còn biết cháu sẽ xuất hiện, để lại đồ cho cháu?” Tôi trịnh trọng hỏi Trần mù, trong lòng càng thấy hiếu kì nghi hoặc.

Trần mù trả lời tôi: “Tất nhiên là cao nhân, phong thủy kham dư, thuật số bói toán, chẳng có gì ông ta không biết.”

“Thế ông ta là ai?” Tôi hít sâu một hơi, lại tiếp tục hỏi.

Trần mù thì giơ tay lên, chỉ chỉ vào mắt lão.

“Chú Trần chỉ là thằng mù, thì làm sao biết được ông ta là ai? Chú cũng chẳng biết ông ta tên là gì, chỉ biết rằng, ông ta mà đã xem bói, thì còn chuẩn hơn cả Diêm Vương.”

“Nếu ông ta nói người sẽ chết, thì không chết không được.”

“....”

Câu nói này của Trần mù đúng là khiến tôi ngẩn tò te.

Con ngươi của lão là màu trắng xám, dưới ánh mặt trời, trông như đeo một lớp kính áp tròng vậy.

Nó không giống như kiểu bị bệnh đục thủy tinh thể dẫn đến mù lòa.

Mà càng giống như trời sinh ra đã vậy....

Nhưng lão nói cũng chẳng sai mà... chỉ là một thằng mù, thì lão làm sao biết được người đó là ai?

“Ông ta đưa đồ cho chú, bảo chú giữ lấy chờ mày, chắc chắn cũng có lý do của ông ta.” Trần mù khẽ thở dài một tiếng.

“Thập Lục, mày khám dương quan thất bại mà không chết.”

“Có thể khiến mẹ mày hóa sát xong vẫn còn đi theo bảo vệ mày hơn hai mươi năm.”

“Thậm chí mày còn biết cách đỡ âm linh, biết thuật phong thủy, lại còn đạp được cả xe của chú Trần.”

“Tuy mày mang âm mệnh, nhìn như mệnh mỏng hấp dẫn quỷ quái, nhưng cái âm của mày, e là thuộc đại âm!”

“Chứ không thì làm sao chở nổi người có mệnh hỏa cứng như chú? Còn chở được cả ngao sói nữa?!”

“Mày tuyệt đối không phải người thường, có rất nhiều thứ, nhất định có thể tự mình phát hiện.”

Trần mù ngoảnh đầu lại, hai con ngươi trắng dã nhìn tôi chằm chằm, rồi chợt cười cười: “Thôi đừng hỏi chú Trần thêm nữa, nếu chú nói sai điều gì, sợ là sẽ đoản mệnh.”

Trong lòng tôi lập tức phát run, cũng chẳng dám hỏi thêm gì nữa.

Ăn xong bát cháo máu chó đen, cảm nhận thứ cảm giác ấm nóng dễ chịu từ dạ dày tỏa ra, tôi lại ngồi lên xe của Trần mù.

Lần này tôi lại yêu cầu tự mình đạp xe.

Trần mù cũng chẳng ngăn cản tôi nữa.

Hơn nữa lần này, tốc độ của tôi nhanh hơn hôm qua rất nhiều, tuy rằng nhấn bàn đạp cũng rất tốn sức, nhưng không đến mức hụt hơi như hôm qua.

Trong lúc đạp xe, tôi chợt nhớ lại chuyện tối hôm qua, bèn kể với Trần mù chuyện mụ đàn bà mặt ngựa kia đến cổng lò thiêu tìm tôi một lần, còn bảo sau này vẫn sẽ còn tìm tôi nữa.

Trần mù trầm ngâm một lát rồi nói: “Thế thì lần sau lúc nó đến, mày cầm cái thứ này đập lên đầu nó.” Vừa nói, Trần mù vừa đưa một thứ cho tôi.

Đấy là một mảnh vải có màu nâu đậm, nhăn nhăn nhúm nhúm, trên mặt còn dính vết máu đã hoàn toàn bị oxy hóa.

Cầm vào tay xong khiến cho tôi có một cảm giác vô cùng khó chịu, giống như miếng vải này cực kì bẩn, chỉ chạm một cái mà như khiến toàn thân tôi nổi da gà vậy.

“Chú Trần, đây là cái gì thế?”

“Vải hành kinh.” Trần mù bình tĩnh trả lời.

Toàn thân tôi cứng đơ ra, xém chút nữa thì vứt luôn nó đi.

Sống ở nông thôn từ nhỏ, tôi đương nhiên biết rõ vải hành kinh là thứ gì... Nhưng chuyện này với việc Trần mù bảo tôi cầm băng vệ sinh có liên quan gì ...

“Con đàn bà đấy rất tà ác, vải hành kinh tránh tà, mày đập nó một lần, là nó sẽ không dám đến nữa.” Trần mù tiếp tục nói: “Cái thứ này đối với người cũng không bẩn, để nhiều năm lắm rồi, có máu thì cũng khô hết rồi.”

Tuy là trong lòng tôi khó chịu không thể tả, nhưng vẫn cẩn thận cuộn nó lại, đút vào túi.

Địa điểm hẹn trước với Lưu Văn Tam, đã ở chỗ khu ngoại ô giáp với sông Dương.

Tôi đạp cái xe ba bánh rách nát này, thì tốc độ chẳng nhanh vào đâu được, giữa đường Lưu Văn Tam còn gọi điện thoại giục tôi mấy lần.

Đợi lúc đến nơi, tôi mới phát hiện đây là chỗ ngã ba, ngay phía bên đường có một khu nhà vườn.

Lưu Văn Tam đứng bên lề đường hút thuốc, đứng cạnh lão là một người đàn ông gần ba mươi tuổi, mặc một bộ đồ thể thao.

Gã đàn ông khuôn mặt rầu rĩ, cứ liên tục nói gì đó với Lưu Văn Tam.

“Chú Văn Tam.” Tôi cất tiếng chào hỏi, Lưu Văn Tam ngạc nhiên nhìn tôi, rồi trợn mắt nhìn Trần mù một cái.

“Trần mù, ông bảo Thập Lục đạp xe? Nó đạp nổi xe của ông không?”

Mặt Trần mù chẳng có biểu cảm gì, chỉ nói một câu.

“Tao mù chứ mày có mù đâu, mày không nhìn thấy à?”

Lưu Văn Tam: “.......”

Trong mắt lão có vài phần tán thưởng: “Thập Lục à Thập Lục, chú Văn Tam ngày càng không nhìn thấu được mày rồi, rất tốt, rất tốt!”

Tôi gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng ngượng ngập.

Tiếp đấy Lưu Văn Tam giới thiệu với tôi.

Tôi mới biết, gã đàn ông đứng cạnh lão, là người trong thành phố mời chúng tôi đến vớt xác đỡ âm linh lần này.

Gã tên là Đường Hải, mở nhà vườn ở bên rìa thành phố Khai Dương đã hơn chục năm nay.

Đại khái tầm một tuần trước, vợ gã đi ra sông Dương thu mua tôm cá tươi mà ngư dân vừa đánh bắt, kết quả xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rơi xuống dưới sông.

Lúc đấy vừa hay có một con tàu lớn rời bến, mỏ neo phía dưới nước móc dính vợ gã, cứ thế lôi thẳng vợ gã ra sông Dương.

Vợ gã mang bầu được bảy tháng rồi, vừa mới đi viện biết được ngày dự sinh xong, thì xảy ra chuyện một xác hai mạng này.

Con tàu lớn kia bồi thường cho gã không ít tiền, gã cũng tìm rất nhiều thuyền vớt xác, định vớt vợ gã lên, nhưng kết quả là chẳng vớt được.

Sau đó có người giới thiệu với lão rằng người vớt xác sông Dương rất lợi hại, dạo gần đây lại chịu nhận vớt xác, cho nên mới tìm đến tôi và Lưu Văn Tam.

Nghe xong tôi bèn gật gật đầu, nói: “Thế chú Văn Tam, bao giờ chúng ta xuất phát? Bây giờ đi ra sông Dương luôn à?”

Lưu Văn Tam xua xua tay: “Giữa trưa thế này, đi gì mà đi, ông chủ Đường đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu rồi, chúng ta cứ ăn uống no nê đã, rồi nghỉ ngơi tử tế, đợi trời sắp tối thì ra sông, rồi vớt xác đỡ âm linh.”

Tôi do dự một lát, rồi lại nhìn Trần mù một cái.

Tôi với Trần mù đã giao hẹn rồi, còn phải đi xem con gái lão nữa.

Cũng phải đợi trời tối mới đi sao? Như thế có tiện không?

Kết quả Trần mù lại chẳng mở miệng nói gì, giờ đông người, tôi cũng không tiện hỏi thẳng lão.

Đường Hải bắt tay với tôi, gã rõ là có chút sợ Trần mù, chỉ chào hỏi một câu, rồi đưa chúng tôi vào trong khu nhà vườn.

Tôi cũng theo bản năng nhìn một lượt bố cục của toàn bộ khu nhà vườn, phát hiện cũng phù hợp với nguyên tố phong thủy cơ bản, sinh môn tử lộ, đều được xử lý hết.

Đến căn phòng riêng mà Đường Hải chuẩn bị sẵn từ trước, đã có sẵn một bàn bày đầy thức ăn và rượu.

Đạp xe lâu như thế, tý cháo máu chó đen kia đã tiêu hóa hết từ lâu.

Tôi ngấu nghiến ăn luôn, Trần mù thì bảo Đường Hải cho người kiếm một con gà trống cho ngao sói, yêu cầu là phải còn sống.

Đường Hải lập tức đi ngay.

Lúc ăn cơm, gã liên tục mời rượu Trần mù và Lưu Văn Tam.

Tôi mới phát hiện, tửu lượng của Lưu Văn Tam chẳng ra gì, nhưng cứ thích uống!

Trần mù thì câm như hến, nhưng cứ nốc từng ly từng ly một, như uống nước trắng vậy.

Còn tôi thì uống một hai ly là gục, cho nên chẳng dám uống tý nào.

Ăn xong bữa cơm, Lưu Văn Tam say bí tỉ phải có người dìu đi nằm nghỉ, Đường Hải nói cũng có sắp phòng cho tôi nghỉ, để tiện tối còn ra sông Dương.

Tôi thì chẳng có việc gì, bèn nhìn sang Trần mù.

Trần mù lại bảo với tôi rằng không phải lo lắng chuyện của lão, ban ngày cũng chẳng nhìn thấy gì được.

Tôi nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

Đường Hải phân biệt cho nhân viên phục vụ đưa mỗi người chúng tôi đến phòng nghỉ riêng trong khu nhà vườn.

Đến tầm năm sáu giờ chiều, lại ăn thêm một bữa nữa.

Sau đó chúng tôi mới đi ra bến tàu sông Dương.

Trước tiên đi ra chỗ cầu tàu mà Lưu Văn Tam đậu thuyền vớt xác, Trần mù cũng đi theo lên cầu tàu.

Chuyện này cũng khiến Lưu Văn Tam khá bất ngờ, có điều lão cũng chẳng nói gì thêm, chỉ bảo Trần mù trông chừng ngao sói, đừng để nó rơi xuống sông, con ngao sói vừa to vừa dữ như thế, lão thật không dám vớt.

Trần mù lãnh đạm nói một câu: “Mày có chết chìm, ngao sói cũng chẳng chết chìm nổi.” Mà khiến Lưu Văn Tam phun phì phì, nói lòng tốt đều bị Trần mù coi như phèo lừa gan ngựa hết, không thèm quản lão nữa.

Đường Hải thì đang chỉ phương hướng cho Lưu Văn Tam.

Chúng tôi không đi vớt xác ngay, mà đi sang một cái cầu tàu khác.

Chỗ cầu tàu này đậu không ít thuyền đánh cá, thậm chí vẫn còn một số ngư dân đang bốc dỡ hàng.

Sau khi chúng tôi tới nơi, bọn họ rõ ràng đều cố tránh ra xa.

Đường Hải chỉ một vị trí trồi ra giáp với bờ sông của cầu tàu, mặt mày ủ rũ nói: “Lúc đó vợ tôi bị lôi xuống từ chỗ đó.”

Tim tôi đập hơi nhanh một chút, đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Bèn hỏi thẳng luôn: “Ông chủ Đường, xác của vợ ông còn nguyên vẹn không?”

Đứng trên cầu tàu không may trượt chân ngã xuống nước, lại xui xẻo bị mỏ neo của tàu móc kéo đi, thì chắc chắn là chết ngoài ý muốn.

Mỏ neo tàu không hề nhỏ, nhỡ mà làm cho xác không còn nguyên vẹn, thì không đỡ âm linh được.

Đây cũng là cấm kỵ trong Âm sinh cửu thuật!

Trên sông Dương tôi thật không dám phạm cấm kỵ, nhỡ mà có chuyện gì bất thường, thì rắc rối to.

Đường Hải do dự một lát, rồi mới trả lời: “Vợ tôi thì chắc chắn chân tay lành lặn rồi, nhưng chuyện rớt xuống nước, tôi cũng chẳng biết được... mỏ neo chắc chắn đâm xuyên người, cuối cùng tuột ra, cho nên mới không tìm thấy xác.”

“Xác chết chắc vẫn còn đầy đủ bộ phận chứ?”

Trần mù đột nhiên nói một câu: “Thập Lục, mấy thứ này mày cứ yên tâm. Lúc mày giúp chú, chắc chắn sẽ không phạm cấm kỵ gì đâu.”

“Nếu cái xác chết này có vấn đề thật, khiến mày phạm điều cấm kỵ của đỡ âm linh, cũng không cần phải sợ.”

“Lão mù chú đây vẫn còn ở trên thuyền, thêm cả nó nữa, quỷ quái gì cũng chỉ có nước nằm bò.”

Đường Hải lập tức gật đầu lia lịa: “La âm bà, cậu yên tâm, vợ tôi chắc chắn không có vấn đề gì, Trần tiên sinh chẳng phải cũng đã nói rồi sao, cậu cứ yên cả trăm cái tâm đi.”

Tâm trạng của Lưu Văn Tam thì không được tốt lắm, nói một câu: “Trần mù, ông đừng có nghĩ chuyện dụ dỗ Thập Lục, nó là con nuôi của tôi.”

“Hơn nữa, Lưu Văn Tam tôi vẫn còn trên thuyền kìa, nhỡ có chuyện gì thật, thì cũng chẳng đến lượt ông giúp giải quyết.”

Tôi vội ngăn Lưu Văn Tam lại, chỉ sợ lão lại cãi nhau.

Trần mù cũng chẳng nói nữa.

Tôi hít sâu một hơi, nói lái sang vấn đề khác: “Thế bây giờ bắt đầu vớt xác? Vớt ở chỗ nào? Sông Dương lớn như thế này, xác chết chìm ở chỗ nào, có biết không?”

Lưu Văn Tam mới lắc lắc đầu: “Nếu mà biết, thì đã chẳng đến chỗ cầu tàu này rồi! Phải tìm xác.” Tim tôi đập hơi mạnh.

Lưu Văn Tam thì đi về phía mạn thuyền vớt xác, trên tay lão cầm một chiếc lọ sứ nhỏ màu đen, rồi hướng về phía tôi nói một câu: “Thập Lục, lấy một ít bổ âm tán của mày ra, cho chú Văn Tam dùng với.”

Tôi liền lấy một gói nhỏ bổ âm tán từ trong rương gỗ ra.

Chế ra thứ này xong, tôi còn chưa được dùng lần nào.

Lưu Văn Tam đổ bổ âm tán vào trong cái lọ sứ nhỏ màu đen kia, lắc lắc mấy cái, bên trong có tiếng róc rách, hóa ra là nước à?

Tiếp đó, Lưu Văn Tam đổ cái thứ nước trong lọ sứ nhỏ màu đen đó xuống sông Dương!

Dưới ánh trăng và ánh đèn của bến tàu, tôi mới phát hiện, đó chẳng phải là nước, mà là một loại chất dịch màu vàng đặc quánh, giống như là mỡ...



Bạn cần đăng nhập để bình luận