Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1064: THỦ ĐOẠN ÁC CŨNG LÀ MỘT KIỂU TỪ BI

Ngao sói cũng lập tức đứng dậy, đi đến bên cạnh tôi, phương hướng mà tôi đi chính là hướng về phía lối vào Sa Trấn!

Đường thôn chật hẹp của Sa Trấn, hơi hướm cũng đã thay đổi rồi.

Vốn dĩ khi đi qua con đường này, thứ toát lên chính là sự chết chóc ở khắp mọi nơi, nhưng bây giờ thứ toát ra lại chẳng qua chỉ là yên tĩnh.

Ngao sói cũng không còn cái thần sắc cảnh giác trước đây nữa.

Rất nhanh, chúng tôi liền đi đến vị trí lối vào của Sa Trấn.

Vốn dĩ ở bên ngoài Sa Trấn, có một cái hố sâu lõm xuống, đường kính ngoài trăm mét, là một đầm nước đã khô cạn!

Nhưng hiện giờ cái hố lõm đó đã biến mất không còn nữa, thay vào đó hóa ra là một đầm nước tràn đầy!

Gió mát lạnh từ trên mặt nước thổi tới, tôi nhìn vọng về phía xa, phát hiện đầm nước liên tục kéo dài tới vị trí con sông đào khô cạn, hơn nữa còn đang chảy về phía càng xa hơn...

Đầu mày tôi nhíu chặt, vô thức lắc lắc đầu.

Trước đây tôi còn cho rằng quyết định của lão điếc có thể giải quyết được hậu hoạn.

Nhưng bây giờ xem ra, ở đây về sau chẳng mấy khả năng có thể yên ổn rồi...

Kim thần Thất sát bị hủy, nước sông ngầm dưới lòng đất không chỗ để đi, lại về lại trên mặt đất, sông đào khô cạn cũng phục hồi, người của Sa Thành nói không chừng đã, hoặc là sắp phát hiện rồi.

Đương nhiên, cũng có khả năng sông đào còn chưa tới phạm vi bên ngoài Sa Thành, có điều sớm muộn cũng sẽ tới.

“Tiểu Hắc, binh tới tướng chặn, nước tới tường ngăn, mày bảo có đúng không?” Tôi nghiêng đầu, nói với ngao sói.

Tiểu Hắc ư ử một tiếng, trong con mắt màu xanh ánh lên vẻ nghi hoặc không hiểu.

Tôi lắc lắc đầu, hạ giọng lẩm bẩm: “Có điều, phiền phức sẽ không nhiều như tao nghĩ, những năm nay, Âm dương tiên sinh càng ngày càng ít gặp, Phong thủy tiên sinh Dương toán tiên sinh cũng chẳng thấy nhiều, cả giới Âm dương đều sắp biệt tăm biệt tích, năm đó chắc là xảy ra rất nhiều chuyện, Viên Hóa Thiệu, Kim thần Thất sát, hoặc giả còn có rất nhiều thiên tai nhân họa mà chúng ta đều không biết.” Ngao sói vẫn cứ ư ử một tiếng, như là đang đáp lời tôi.

Ở cạnh đầm nước ngồi một lúc, hóng gió mát hiếm gặp, tôi cũng cảm giác trên người nhớp dính, vậy nên tìm một chỗ có thể tiếp cận mặt nước hơn, sau đó thử nước một chút, cởi bỏ Đường phục và quần áo khác ra, xuống dưới tắm một phát.

Tôi cũng nhìn nhìn vết thương ở phía bên phải ngực mình, chỗ đó còn có vết tích khâu vá, có điều bảy ngày trôi qua, vết thương đã liền da, chỉ còn lại một số vết sẹo màu đen.

Cũng may Ngô Mậu đâm xuyên là bên phải, chứ bên trái xuyên tim là tôi chết chắc không phải bàn cãi, cũng còn may là Dương Thanh Sơn có thể kịp thời tới cứu tôi.

Cuối cùng tắm sạch sẽ, toàn thân trơn tru, lên bờ mặc quần áo vào, lại kiểm tra một loạt đồ nghề trong Đường phục, áng chừng thời gian ra ngoài đã hòm hòm rồi, tôi bèn quay người đi về phía khu lều trại.

Khoảng chừng đi được hơn mười mét, ngao sói liền bắt đầu khẽ sủa lên.

Tôi vô thức ngẩng đầu, bèn nhìn thấy bên cạnh tảng đá khắc chữ Sa Trấn cực lớn, đang đứng một hình bóng sừng sững.

Đạo bào màu xanh xám bay bay theo gió, chẳng phải chính là Dương Thanh Sơn đó sao?!

Tốc độ tim đập của tôi nhanh thêm vài phần, bước chân cũng càng nhanh hơn.

“Thanh Sơn tiền bối.” Đến trước mặt Dương Thanh Sơn, tôi hơi hơi cúi người.

Dương Thanh Sơn chăm chú nhìn tôi, trong mắt không chút gợn sóng.

“Đa tạ tiền bối.” Tôi lại lần nữa cúi người, biểu thị cảm ơn.

“Thời gian, không nhiều nữa rồi.” Dương Thanh Sơn bình thản nói.

Tôi hạ thấp giọng nói: “Từ Bạch Bì. Đợi sau khi kết thúc đoạn ân oán này với lão, bà nội và Thi Vũ bình an xong, tôi bèn không còn vướng bận gì nữa.”

“Lý Âm Dương thì sao?” Dương Thanh Sơn nói.

“Sư tổ...” Tôi ngừng lại một chút, mới hỏi: “Thanh Sơn tiền bối, tôi kỳ thực trước đây đã có chút ý tưởng, muốn bàn bạc với tiền bối, vùng đất long mạch mà tiền bối sắp đi, chắc là một đoạn trong long mạch thiên hạ mà sư tôn tôi từng bói, tới nơi đó, tôi chắc có thể tìm được vị trí thích hợp để trấn sư tổ. Như thế này, không những có thể tiết kiệm được thời gian nhất định, mà còn có thể bảo đảm không chút sơ suất.” Sau khi tôi nói hết câu nói này xong, Dương Thanh Sơn lại đột nhiên trầm mặc.

Hắn không nói một lời, ánh mắt nhìn thì lại là hướng của đầm nước.

“Được.” Hồi lâu sau, Dương Thanh Sơn gật gật đầu, chỉ nói một chữ này.

Tôi lập tức thở phào một hơi.

“Cậu còn cần nghĩ một số biện pháp, thân xác của Lý Âm Dương từng bị Thiện thi đan ăn mòn, hắn chắc sẽ có tổn thương không thể áp chế được, bản thân hắn cầu ác, trong mắt ngoài Viên Hóa Thiệu thì chẳng nhận ra ai, muốn yên ổn đưa hắn lên đường, rất khó.” Dương Thanh Sơn lại lần nữa mở miệng.

“Tôi sẽ nghĩ cách, Ngũ đế Phong táng phù hoặc giả có tác dụng.” Tôi tiếp tục nói.

Dương Thanh Sơn ừ một tiếng, hắn lại thu ánh nhìn về, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi một cái.

“Liễu Dục Chú sẽ giúp đỡ lớn cho cậu, Từ Bạch Bì rất dễ giải quyết, kỳ thực, dựa vào Dương toán mà cậu giác ngộ được trên đường đi, và cả tiềm lực mà cậu bộc phát ra khi đối mặt với cái xác kỳ thi đó, lại cộng thêm trận pháp phong thủy mà cậu chuẩn bị sẵn, Từ Bạch Bì đã không thể nào là đối thủ của cậu rồi, huống hồ trong trận pháp phong thủy đó, cậu còn chuẩn bị sẵn Tiên thiên Lập lục quẻ.”

“Diệt ác diệt tận cùng, thủ đoạn ác đại biểu không nhất thiết là tâm ác, mà là cứu càng nhiều người hơn. Đây cũng là một dạng thương xót.”

Tôi cúi đầu, rồi lại gật gật đầu, nói: “Tiền bối nhắc nhở cực đúng.”

“Về đi.” Dương Thanh Sơn nói ra câu này, rồi bèn đi về phía đầm nước, vừa hay khác với phương hướng của tôi.

Tôi cũng không dám ngừng nghỉ, tiếp tục đi thẳng về khu trại.

Sau đó ở trong Sa Trấn, bèn không có chuyện gì khác nữa, ngày hôm sau nghỉ ngơi nguyên một ngày.

Liễu Dục Chú và lão điếc săn về không ít thứ, sau khi qua quá trình sấy khô chế biến, có thể coi như lương khô ăn đường.

Lại cộng thêm tôi cảm giác cơ thể của mình đã hồi phục được bảy tám phần rồi, bèn khởi hành lên đường vào ngày thứ ba, vào Sa Trấn xong, trở về theo hướng Sa Thành.

Chỉ có điều, tôi vẫn đánh giá cao tình trạng cơ thể của bản thân, vốn dĩ lúc chúng tôi tới chỉ dùng hành trình khoảng ba ngày, bởi vì nguyên nhân cơ thể tôi, lại đi tới tận gần bảy ngày, mới về đến Sa Thành...
Bạn cần đăng nhập để bình luận