Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 522: KHẾ ƯỚC

Cùng với tiếng bước chân vọng lại, là Trần mù đi vào trong sân.

Bốn người vây lấy chúng tôi ấy, căn bản cũng chẳng dám ngăn lão, mà chạy đến phía cái người ngã ra kia, đỡ hắn dậy.

Sắc mặt của mấy người này càng mưa nắng thất thường hơn.

Đặc biệt là cái người bị vụt một gậy kia, hắn không chỉ vẻ mặt đau đớn, mà dưới đáy mắt càng có vài phần ngẩn ngơ.

Làm Thần bà bao nhiêu năm như thế, bà cụ Hà sử dụng gậy khóc tang đã đến mức xuất thần, cảnh cáo nhỏ một chút cũng sẽ không tổn hại nhiều đến hồn phách.

Trần mù đến bên cạnh chúng tôi, nhìn hai tay lão trống trơn, tôi liền biết lão không đuổi kịp thằng lùn đó, lòng không khỏi trầm xuống.

Sắc mặt của Thẩm Cửu thay đổi không ngừng, hơi hơi cúi người về phía chúng tôi.

“Mấy người anh em này của tôi tương đối bốc đồng, tôi thay mặt bọn họ xin lỗi. Mấy người là khách quý do Âm tiên sinh mời tới, cũng là khách quý của thôn Kế Nương, không có bất kỳ người nào dám làm càn.”

“Tôi sẽ đem chuyện này lập tức bẩm báo tới Âm tiên sinh, xin ông ấy xử lý.”

“Tôi đi cùng với anh, cái thứ quỷ quái đấy lấy mất Kim toán bàn của tôi, phải tìm về, nếu không sẽ rất phiền phức.” Thẩm Cửu vừa dứt lời, tôi lập tức mở miệng nói luôn.

“Được.” Thẩm Cửu trả lời.

Hắn nhấc chân bước ra phía ngoài cổng.

Bốn người kia phân ra hai người dìu cái người bị bà cụ Hà đánh theo sát phía sau.

Hai người còn lại thì bắt đầu đi xử lý xác chết ở trong sân.

Tôi vẫn nhìn sang phía Trần mù một phát, lão hơi hơi gật đầu với tôi.

Còn bà cụ Hà thì khép hờ mí mắt: “Tao tuổi cao rồi, đi đi lại lại không chịu nổi, chuyện nhỏ này chúng mày làm đi. Ngoài ra, thời gian này mày không được rời Thập Lục nửa bước, nó thua thiệt về mặt thân thủ, rất nhiều lúc không phòng bị nổi.”

“Lẽ ra nên đưa con ngao kia theo, lão Âm tiên sinh cũng có đứa đồ đệ nữ, Âm dương tiên sinh cũng không thiếu những thứ này được.”

“Biết rồi, sư phụ.” Trần mù cũng đáp lại một câu.

Hai người chúng tôi lúc này mới đi theo Thẩm Cửu.

Bước đi trên đường, tôi chú ý nhìn thời gian một cái, lúc này vừa vặn tới cuối giờ Dần, bất giác trời đã sắp sáng rồi.

Tôi biết rõ cái gì nên từ chối, cái gì không nên đưa đẩy, nên lời của bà cụ Hà tôi mới không phản bác.

Hai chiêu Sát thuật và Đương đầu nhất bổng này, lợi dụng Đương đầu nhất bổng phá tướng cốt, cho dù là cao thủ đứng trước mặt tôi, cũng sẽ bị đánh cho không kịp trở tay, còn Sát thuật thì càng có thể diệt được huyết sát, xác thanh thi, thậm chí là cả xác vũ hóa.

Chỉ là bị người ta đánh lén khống chế, thì tôi đúng thật là chẳng có năng lực phản ứng lợi hại như thế, nhưng thứ này đều cần luyện tập ngày này qua tháng khác một thời gian dài, không cách gì tốc thành được. Khi đó bà cụ Hà cũng có hỏi qua Âm tiên sinh, vì thứ thân thủ này có phải đã từ bỏ rất nhiều không, câu nói này cũng chẳng phải nói bừa.

Lại giống như Thẩm Kế là đồ đệ của Âm tiên sinh, nhưng cũng chỉ có thân thủ, chứ gần như chẳng thấy cô ta dùng thuật phong thủy.

Đây chính là ứng với một câu nói, cá và tay gấu không thể được cả đôi.

Phương hướng mà Thẩm Cửu dẫn đường, vừa hay chính là hướng ngược lại với Từ đường canh núi huyện Các.

Đi đường thẳng khoảng tầm năm sáu phút, thì chuyển vào một lối rẽ, sau đó lại đi thêm ba bốn phút nữa, mới đến bên ngoài một khu nhà.

Ở cổng có dựng hai pho tượng đá, đây không phải là linh thú, mà ngược lại là “người” ....

Khiến lòng tôi hơi mất tự nhiên là, trên người hai pho tượng này, còn khoác một bộ áo liệm màu đỏ...

Tầm mắt không khống chế được mà nhìn hai pho tượng kia một cái, cùng với việc Thẩm Cửu bước lên trước mở cổng, tôi cũng mới định thần lại.

Cổng là loại cổng phủ kiểu cổ, bên trên lớp sơn đỏ còn có đóng đinh đồng.

Phía dưới mái hiên treo một tấm biển “Chủ tế cư”.

Trong quá trình này, hai người còn lại đi theo Thẩm Cửu cũng lùi ra sau, giống như bọn họ không có tư cách bước vào trong đây vậy.

Sau khi cửa mở, ba người chúng tôi bước vào trong.

Đây là một căn nhà nhỏ, trong sân trồng không ít cây cối, còn có mấy cái cây già, tán cây, đầu tường, dưới mái hiên đều treo đèn lồng đỏ, trong đèn lồng đốt nết đỏ, đang hơi hơi đung đưa.

Tôi có một thứ cảm giác ngột ngạt bức bối không kể ra được.

Bên trên đèn lồng đều có chữ Hỷ, chắc chắn không phải là có người sắp tổ chức lễ hỷ.

Nhà trạch thông thường ngoài cổng lẽ ra phải đặt trấn vật linh thú, những ở đây lại đặt tượng điêu khắc đàn ông, còn khoác áo liệm cưới, chắc chắn là tập tục do thôn Kế Nương truyền lại.

Bao gồm trên cả tấm bia hồi đó cũng đã viết rồi, Kế Nương tính cách đặc thù, thích nô dịch đàn ông, thu thập không ít trai lơ. Với thuật phong thủy của bà ta, dùng tượng người làm trấn vật cũng chưa chắc không có khả năng.

Trong lúc suy nghĩ, tôi cũng đã nhìn thấy Âm tiên sinh ở trong gian chính.

Trong phòng bày một chiếc bàn dài, bên cạnh có người trải vải mài mực, Âm tiên cầm bút vẽ phù, động tác linh hoạt như nước chảy.

Có điều cũng có thể nhìn thấy, trên mặt ông ta rõ ràng có đôi chút vẻ mệt mỏi.

“Âm tiên sinh.” Thẩm Cửu cung kính gọi một tiếng, rồi lại lên trước hành lễ một cách quy củ.

Âm tiên sinh dừng bút, ông ta nghi hoặc nhìn lướt qua Thẩm Cửu, rồi lại nhìn sang chúng tôi.

Thẩm Cửu lúc này mới lên trước, ghé tai Âm tiên sinh nói nhỏ.

Âm tiên sinh giơ tay lên phẩy nhẹ, Thẩm Cửu vội lùi sau như được đại xá.

“Thẩm Sinh đúng thật mất tích một thời gian rất dài rồi, tôi không ngờ lần trước thôn Kế Nương đã có cái thứ quỷ quái lén lút này xuất hiện, là tôi kiểm soát sơ sài rồi.”

“Trần tiên sinh, ông cuối cùng đuổi theo đến chỗ nào?” Rõ ràng ban nãy Thẩm Cửu đã đem chi tiết mọi chuyện đều kể một lượt rồi, nên Âm tiên sinh trực tiếp nhìn Trần mù hỏi luôn.

“Chỗ cũng chẳng biết là chỗ nào, hai con mắt này nhìn không rõ, có điều tìm thì vẫn có thể tìm tới nơi được.” Trần mù chỉ vào con mắt của lão.

Rõ ràng, trong mắt Âm tiên sinh lộ ra vẻ áy náy.

Tiếp đấy ông ta lại nhìn sang tôi, nói: “La Thập Lục, đợi tôi thêm một canh giờ nữa, tôi hoàn thành nốt đạo phù cuối cùng nữa, là có thể đi cùng với các cậu. Có điều cậu cũng yên tâm, bên ngoài thôn đã bố trí đủ phù soạn, nó lấy bàn tính cũng không ra ngoài được. Tờ phù cuối cùng này, là dùng để chặn xác thanh thi.”

Tôi gật đầu nói được.

Âm tiên sinh liền tiếp tục vẽ phù.

Lúc này tôi cũng chẳng mấy buồn ngủ, lúc thằng lùn đó tới, chắc cũng đã khoảng tầm giờ Dần rồi, coi như đã ngủ được mấy tiếng đồng hồ.

Nghĩ kỹ một chút, tôi đúng là cũng chẳng sợ hắn chạy ra ngoài.

Một là thôn Kế Nương có phù, hai là hắn muốn được bói quẻ, khi đó lúc xác chết của Trương Cửu Quái được đưa về, hắn đã tới một lần, lần đó hắn chắc là muốn tìm Trương Cửu Quái, chuyến này thì là đến tìm tôi rồi.

Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, tôi biết sẽ không có quỷ quái nào vô duyên vô cớ tìm tới nhà, hắn nhất định từng có giao tiếp với Trương Cửu Quái, biết bản lĩnh của Trương Cửu Quái, nên mới nhớ mãi không quên như thế này.

Có điều khiến tôi nghĩ ngợi là, thằng lùn đấy là người của thôn Kế Nương sao?

Nhìn từ biểu hiện của Thẩm Cửu và Âm tiên sinh, tôi cũng chẳng phân biệt được tình hình.

Lúc này, Trần mù ra ngoài cổng hút thuốc.

Tôi sau đó cũng vào trong gian chính xem Âm tiên sinh vẽ phù soạn.

Việc này cũng hoàn toàn xuất phát từ sự hiếu kỳ, cộng thêm Âm tiên sinh cũng chẳng nói cần kiêng kỵ gì cả.

Nhưng phù mà ông ta vẽ lại khiến tôi lờ mờ cảm thấy có chút quen quen.

Bên trên là Đường (堂), bộ mũ đầu được thay thế bằng một hình bầu dục gạch chéo bên trong, hai vạch đứng kéo dài bao trùm cả con chữ, tiếp xuống dưới thì là một chữ Xá (赦), phía dưới Xá là Sơn (山) với Phong (风) chồng lên nhau, nét phẩy nét ấn của Phong kéo dài, trong đó viết chữ nhỏ, hai bên trái phải phân biệt là Thổ Mẫu Bạch Hổ (土母白虎), Thổ Công Thanh Long (土公青龙), ở chính giữa thì là một chữ Phong, trong đó phần gạch chéo ở giữa bị thay bằng mấy chữ nhỏ “ Hậu Thổ Kế Nương (后土髻娘)”

Ở dưới cùng nhất thì là một chữ Giới (界) được kéo dài, bên trong hai nét gạch đứng ở dưới viết sau chữ Thiên Hoàng Thủ Mộ Thần Quân (天皇守墓神君).

Cả đạo phù hoàn chỉnh tự nhiên, toát ra một vẻ uy nghiêm không miêu tả rõ ra được!

Lòng tôi chấn động.

Nói là phù, chẳng bằng nói là Khế Ước!
Bạn cần đăng nhập để bình luận