Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1014: HÓA RA ĐÂY CHÍNH LÀ KHÔNG CÙNG ĐƯỜNG KHÔNG CHUNG CHÍ HƯỚNG?

Nhất thời, tâm trạng tôi phiền loạn, mặt cũng liên tiếp biến sắc.

Bộ dạng của tôi, lập tức ảnh hưởng đến phản ứng của Liễu Dục Chú và Phùng Quân, kéo theo cả Phùng Bảo, ba người lờ mờ có cử động kẹp lấy Ngô Mậu.

Ngô Mậu thì áp sát về phía tôi hơn một chút, lúc này trên trán y đang liên tục túa mồ hôi.

Khóe mắt tôi liếc thấy phản ứng của y, nhưng lúc này tôi cũng chẳng phân tâm ra được.

Bởi vì tướng quẻ tuy là của Ngô Mậu, nhưng tai biến và kết quả cuối cùng trong đó, đều là tượng trưng cho một chỉnh thể.

Tôi rơi vào trong khó khăn tư duy, cũng chính là bởi điểm này.

“La Thập Lục?” Người mở miệng trước là Liễu Dục Chú, giọng của gã toát lên một tia chấn động, không thể không khiến tôi tỉnh người lại.

Tôi rõ ràng cảm thấy có một cảm giác suy yếu.

“Thời gian cậu nghĩ, có chút dài rồi, rốt cục có vấn đề gì?” Liễu Dục Chú nhíu mày hỏi tôi.

Tôi hít sâu một hơi, nhắm nhắm mắt, không trả lời trực diện cho Liễu Dục Chú, mà ngược lại đem toàn bộ những gì sáu hào của tướng quẻ phân tích ra được, toàn bộ đều nói hết ra.

Bởi vì tôi cảm giác, trên mặt lợi hại, nếu đã là kết quả này, vậy thì chúng tôi còn vào trong Kim thần Thất sát làm cái gì nữa?

Tôi đem suy nghĩ cuối cùng này của mình cũng nói ra luôn.

Phùng Quân và Phùng Bảo đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng bọn hắn chẳng nghe hiểu nhiều, chỉ hơi hơi lùi sau một chút, không tiếp tục kẹp lấy Ngô Mậu nữa.

Sắc mặt của Ngô Mậu thì do dự nghi hoặc không xác định, rõ ràng cũng đang nghĩ ngợi.

Liễu Dục Chú cúi đầu trầm tư một lát, rồi nói: “Chỉ là chuyện này quấy nhiễu cậu?”

Tôi gật gật đầu, nhíu mày nói: “Lợi hại, đã là nguyên do rồi.”

Liễu Dục Chú ừ một tiếng, nói: “Là nguyên do của cậu, không phải của tôi.”

Đông từ mắt tôi hơi co mạnh lại một phát.

Liễu Dục Chú mới nói: “Tôi tới đi với cậu, một là giúp cậu một tay, hai là, khu hung địa này đã hại chết rất nhiều người rồi, khiến những người đó thành xác dữ ác quỷ, chết mà không hóa, đứng ở ngoài thị trấn, tôi đều cảm nhận được hung sát ở bên trong.”

“Cậu muốn tìm thấy một số thứ, Ngô Mậu cũng muốn như vậy, nhưng tôi thì khác, tôi phải phá bỏ nơi này!”

Mấy chữ cuối cùng đó của Liễu Dục Chú, nói một cách thâm trầm kiên định.

Nói rồi, đầu mày gã nhíu chặt, trong ánh mắt nhìn sang tôi mang vài phần thất vọng.

Tôi nhìn ra được, sự thất vọng này của gã có nguồn gốc từ đâu.

Gã là đạo sĩ nhà họ Liễu, phò trợ chính nghĩa, diệt trừ tà ma.

Tôi là một Âm dương tiên sinh, nhưng tôi cũng nhìn thấu bản thân, trước đại thị đại phi tôi có thể phân biệt được, nhưng tôi vẫn rất khó làm được đến mức chính nghĩa oai phong như vậy, bởi vì bên dưới cái mạng này của tôi, còn có rất nhiều chuyện cần phải làm.

Ánh mắt tôi và Liễu Dục Chú nhìn đối diện nhau, không nói một lời.

Hai người rơi vào thế giằng co, vân ngang trên tâm mày của Liễu Dục Chú, cũng đột ngột trở nên cực kỳ nặng nề.

Hơn nữa vẻ thất vọng trong mắt gã, cũng đã thành một tia sáng suốt, cuối cùng lại lắc lắc đầu, nói: “Hóa ra đây chính là không cùng đường, không chung chí hướng?”

“La Thập Lục, vậy cậu quay về đi. Sau khi tôi quay về, vẫn sẽ giúp đỡ cậu.”

Nói rồi, Liễu Dục Chú vụt quay người, trong tay gã rút ra một thanh kiếm gỗ đào, bốp một phát, thân kiếm trực tiếp vụt trúng mông của con lạc đà gã đang cưỡi.

Thân người lạc đà run lên một phát, đột nhiên lao về phía trước như tên bắn!

Tất cả những việc này phát sinh quá nhanh, nhanh đến mức tôi căn bản không có cơ hội, cũng không kịp ngăn cản và giải thích!

Liễu Dục Chú cưỡi lạc đà, trong nháy mắt đã biến mất khỏi lối vào Sa Trấn!

Lòng tôi đột ngột kinh hãi, quát lớn thành tiếng: “Liễu đạo trưởng!”

Chỉ có điều tiếng nói của tôi rất nhanh liền bị gió cát nuốt trọn, đến một chút hồi âm và dư âm cũng đều chẳng lưu lại.

Màn đêm quá đen tối, cùng với gió cát, tôi đến cả cái bóng của Liễu Dục Chú cũng đều chẳng nhìn thấy.

Phùng Quân và Phùng Bảo thì mặt đều toàn vẻ bất an.

Ngô Mậu rõ ràng cũng đơ cả ra.

Còn về lão điếc, thì đang ngó tôi, ánh mắt cũng rõ ràng có sự biến hóa.

Sự biến hóa này, ánh lên vài phần âm u, và còn vài phần do dự không quyết.

“La tiên sinh, tôi cảm thấy...” Ngô Mậu định mở miệng.

Tôi không đếm xỉa đến y, giơ tay, trực tiếp rút gậy khóc tang ở thắt lưng ra, bốp một phát cũng vụt lên mông lạc đà.

Lạc đà rống lên một tiếng thảm thiết, co giò liền lao nhanh ra trước!

Đồng thời, tôi khản giọng gọi: “Phùng Quân, Phùng Bảo, các anh đi cùng với lão điếc và Ngô Mậu, qua Cấn vị, hướng Đông Bắc cắm trại! Tôi sẽ tới tìm các anh!”

Trong nháy mắt, tôi cũng đã lao vào trong Sa Trấn.

Vó lạc đa phi nước đại, lúc này màn đêm quá tăm tối, nhưng sau khi vào trong Sa Trấn xong, gió tuy to, nhưng cát thì rõ ràng ít hơn rất nhiều.

Sau khi mắt làm quen với bóng tối xong, dưới ánh trăng, tầm nhìn rõ nét hơn không ít.

Tôi liên tục đuổi theo ra phía trước một đoạn rất dài, nhưng căn bản không nhìn thấy bóng dáng của Liễu Dục Chú.

Nhà cửa xung quanh đều là nhà thấp bằng đá, hơn nữa đá núi dùng xây dựng phòng ốc đó đều có chút phản quang, có thể nhìn thấy rõ nét bốn phía của đường phố.

Trong lòng tôi bức bối, túm chặt lấy lông trên cổ của lạc đà.

Lúc lao vào trong, ngao sói liền liên tục đi theo bên cạnh tôi, lúc này nó cũng dừng lại, cảnh giác nhìn bốn xung quanh, lúc lại nhe răng lộ vẻ hung hãn, giống như cảm nhận được uy hiếp vậy.

Giây tiếp theo, cảnh tượng càng quái dị hơn phát sinh rồi...

Lạc đà đột nhiên ngã chúi ra phía trước, động tác tới đột ngột này của nó, thực sự nằm ngoài dự liệu của tôi.

Ngao sói đột nhiên hung hãn sủa ầm lên một tiếng.

Lạc đà vốn đang ngã chúi ra trước, đột nhiên lại rùng mình một phát đứng dậy.

Vó nó đá điên cuồng, đầu lắc hỗn loạn, ngay tiếp đó bèn quay người, chạy về hướng mà tôi tới.

Trong lòng tôi nghi ngờ kinh hãi, nhưng vẫn cưỡi trên lưng lạc đà, kệ cho nó chạy quay về.

Vừa nãy rất rõ ràng, lạc đà sắp sợ đến mức quỳ ngã ra đất rồi, ngao sói sủa một tiếng lại khiến nó sợ đến mức đứng luôn dậy.

Lúc này là nó muốn đi quay lại nơi an toàn, vị trí vừa nãy chúng tôi đứng, tuyệt đối nguy hiểm khác thường, đến cả ngao sói, cũng đều cảm nhận được uy hiếp.

Bước chân của lạc đà gấp gáp mà loạng choạng, tôi quay đầu lại nhìn một cái, phía sau mờ mịt không rõ, đen xì một vùng.

Tôi cực lực khiến tâm trí hỗn loạn ban nãy bình phục lại.

Lúc trước tính tới tính lui, tính sót mất chuyện Liễu Dục Chú cứng nhắc, cố chấp.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn đúng thật chẳng có biện pháp giải quyết nào tốt cả.

Bất luận tôi nói thế nào, Liễu Dục Chú chắc chắn đều muốn phá bỏ chỗ này, không biết phong thủy, gã nhất định sẽ dùng đạo thuật, cũng chính là dùng sức mạnh thô bạo để phá, gã căn bản không thể nào rời đi được.

Mà giờ này, tôi cũng không thể vứt Liễu Dục Chú lại một mình rời đi được.

Vừa nãy thời gian đuổi theo không ngắn, ít nhất phải tới mười mấy phút, bây giờ lạc đà lại quay về, tốc độ lại chậm hơn rất nhiều, tôi ước chừng ít cũng phải đi được nửa giờ đồng hồ, tôi mới về lại đến chỗ vừa nãy vào thị trấn.

Lúc này lạc đà đã dừng lại, cơ thể nó đột nhiên loạng choạng đôi phát, rầm một phát ngã luôn ra đất.

Lần này không phải ngã chúi kiểu quỳ rạp, mà là ngã thẳng ra luôn.

Giây phút tôi phản ứng lại, liền đạp chân một phát sang bên, cả người thoát ra ngoài theo hướng ngược lại.

Rầm một tiếng nặng nề vang lên, sau khi lạc đà ngã xuống xong, co giật mấy phát, rồi liền không phản ứng gì nữa.

Tôi chạm đất, ngã một cú, có điều không đáng ngại, sau khi đứng dậy xong, chằm chằm nhìn lạc đà.

Lúc này mồm lạc đà há ra, lưỡi hoàn toàn lè ra ngoài, mắt bên phải trợn cực kỳ to, giống như đang trừng mắt nhìn tôi, lại giống như đang nhìn trăng trên trời vậy...

Lúc đồng tử của nó rời rạc đi, liền giống như đang nhìn toàn bộ cả Sa Trấn vậy...

Con lạc đà này... là chết vì sợ đấy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận