Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 388: MÀY DÁM GIẾT NGƯỜI KHÔNG?

Lúc trước ở trên đỉnh đồi, tôi đã nhìn thấu phong thủy của nơi này.

Nếu không phải Cẩu Hoàng bị trúng chiêu của hoàng bì tử, chạy vào trong vạt rừng, thì lúc đó chúng tôi đã tránh đi, tuyệt đối không vào trong rồi.

Phong thủy của nơi này quá âm, âm khí áp chế sinh khí.

Trên núi thổi xuống thì là gió âm, chỗ trung tâm khu đất này lại còn là huyệt nguồn.

Tôi ngay từ đầu đã từng phán đoán, nếu ở đây mà táng người, thì nhất định là xác âm hung dữ!

Tôi quá muốn kết liễu Từ Bạch bì, dẫn đến việc ban nãy không nghĩ đến sự nguy hiểm của nơi này.

Từ Bạch Bì ban nãy bước lên trên huyệt nguồn, lại để máu tưới xuống dưới. Nên mới bị cái thứ ở phía dưới lôi xuống...

Xác ở vùng đất Âm tới này, lại là xác gì?

Vừa nãy cánh tay đen xì vụt qua ấy, khiến tôi vừa khiếp hãi vừa ngơ ngác.

Hắc sát? Không mấy khả năng, tôi từng nhìn thấy không chỉ một con hắc sát, lông nhung hoàn toàn không phải như thế này.

Trong lúc tôi bất an suy nghĩ, chẳng biết từ lúc nào đã bị mẹ tôi lôi ra sau một đoạn tương đối dài.

Đột nhiên, tôi cảm giác vai mình nhẹ bỗng, quay đầu lại nhìn, phát hiện mẹ tôi chẳng biết đã đi đâu rồi.

Ngoảnh đầu lại nhìn về phía mà lúc nãy tôi tới, kỳ thực tôi đã sớm quên mất đường tới, có điều dựa vào vết máu trên mặt đất mà Từ Bạch Bì để lại, tôi vẫn có thể tìm được đường về.

Tôi đã không dám quay lại khu đất trung tâm kia nữa, cũng chẳng dám đi nhìn kết cục của Từ Bạch Bì.

Lúc này tiếng gào thét của Từ Bạch Bì đã trở nên yếu đi, có thể tưởng tượng được, Từ Bạch Bì tuyệt đối không sung sướng gì, lão ta vốn đã sức cùng lực kiệt, sợ là sẽ phải ôm hận ở trong cái hố sâu kia rồi.

Thuận theo vết máu, tôi nhanh chân bước quay về.

Nhịp tim đập nhanh không hề chậm lại chút nào, huyệt thái dương cũng đang không ngừng nổi gồ lên, co giật.

Từ Bạch Bì tuy bị xử lý rồi, nhưng Mạnh Hân Thư vẫn còn bị hoàng tiên của lão ta làm mờ mắt, cũng chẳng biết Trần mù và Lưu Văn Tam có trụ nổi hay không!

Còn cả gã Liễu Dục Chú bị cái áo khoác da hoàng tiên của Từ Bạch Bì trùm lên nữa, liệu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?

Tốc độ bước chân của tôi ngày càng nhanh hơn, lúc tôi về đến chỗ ban nãy từng đánh nhau, mới phát hiện Liễu Dục Chú vẫn đang bị cái áo khoác da hoàng tiên kia trùm chặt lấy.

Một phát là tôi đã nhìn thấy, Hà Tiểu Vân đang bị cái đuôi hoàng tiên ở thắt lưng cái áo khoác quấn lấy!

Lúc trước Mạnh Hân Thư từng một lần đi giành Hà Tiểu Vân, chính vì bị Từ Bạch Bì dùng cái áo khoác làm từ da hoàng tiên này đi đối phó cô ta, nên cô ta mới không cướp lại Hà Tiểu Vân được, bởi vì lúc đó cô ta túm về phía thắt lưng của Từ Bạch Bì, còn Từ Bạch Bì thì dùng chiêu ve sầu thoát xác cởi bỏ áo khoác xuống, suýt nữa thì thuận thế dùng chiếc áo khoác này trùm giữ lấy Mạnh Hân Thư.

Ngay sau đó tôi lại nhìn sang phía bên kia, phát hiện Trần mù và Lưu Văn Tam vẫn đang giằng co với Mạnh Hân thư!

Trần mù đang treo người trên lưng Mạnh Hân Thư, hai chân hai tay lão thì giống như móc khóa, đang khóa chặt thân người của Mạnh Hân Thư.

Hai cánh tay của lão vắt chéo trước ngực Mạnh Hân Thư, bàn tay còn đan vào nhau ấn chặt lấy đầu Mạnh Hân Thư.

Còn hai tay của Mạnh Hân Thư, phân biệt bị hai sợi dây thừng trói lấy cổ tay, hai cánh tay cũng bị kéo thẳng đuột ra.

Hai đầu dây thừng phân biệt vòng qua thân cây ở hai bên, kéo về phía đầu bên kia, rồi tụ lại với nhau.

Ở đầu bên kia, Lưu Văn Tam đang dốc sức kéo đầu dây thừng, lão rõ ràng cũng đã gần kiệt sức, trên trán không ngừng túa mồ hôi.

“Lão mù chết tiệt, Khôi tinh điểm đấu của lão trả hết cho thầy rồi à? Đến chiêu khoá xác cũng dùng rồi mà vẫn không vặn bỏ được đầu nó nữa! Bố mày sắp không trụ nổi nữa rồi...” Giọng của Lưu Văn Tam vừa khản đặc vừa run rẩy, làu bàu nói.

Trần mù im lặng không nói gì, hai tay của lão càng dùng sức đan xen ấn vặn đầu của Mạnh Hân thư, tôi có thể nhìn rõ, Trần mù vì dùng sức quá mạnh, mà dẫn đến việc cẳng tay với bàn tay đều đang run lên.

Cả khuôn mặt của Mạnh Hân Thư đều đã bị lông nhung màu xanh đỏ che phủ, cô ta rõ ràng cũng đang phản kháng.

Ngao sói cắn chặt lấy một bên cẳng chân của cô ta, kéo giật về một phía, kiểu gì cũng không chịu nhả ra.

Đây là một trận giằng co, ai không trụ nổi, thì kẻ đó phải chết.

Rõ ràng, bên sắp không trụ nổi là Trần mù và Lưu Văn Tam.

Tôi cũng chẳng để ý đến việc cứu Liễu Dục Chú trước nữa, hoảng hốt gọi một câu: “Chú Văn Tam, chú Trần, cháu qua giúp ngay!”

Nói rồi, tôi móc Định la bàn ra!

Tôi cắn răng, trong lòng không ngừng run rẩy: “Ông nội, xin lỗi.” La bàn nhái làm không đủ nhiều, bây giờ chẳng có mà dùng, thủ đoạn cuối cùng của tôi chính là chiếc Định la bàn này, mới có thể chắc chắn mười phần có thể đình chỉ sự hung hãn của Mạnh Hân Thư.

Trước đây tôi từng hấp tấp dùng Định la bàn một lần, không hề xảy ra vấn đề gì.

Món đồ này chắc chắn kiên cố hơn nhiều so với la bàn nhái, khả năng trấn sát của nó cũng phải mạnh mẽ hơn nhiều.

Nhưng Mạnh Hân Thư dù sao cũng quá dữ, chưa biết chừng dùng cái là vỡ luôn... Nhưng tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

Cũng vào lúc này, Trần mù lại đột nhiên hét lên một câu: “Thập Lục, mày đi lôi Liễu Dục Chú ra trước đã, ban nãy nó vẫn còn động đậy, bây giờ sợ là sắp bị nghẹt thở chết rồi. Nó chắc là có cách trấn được Mạnh Hân Thư!”

“Nhưng chú Trần...” Tôi rất sợ không kịp, nhỡ mà trong lúc tôi cứu Liễu Dục Chú, bọn họ gặp chuyện thì làm sao?

“Đừng có lề mề! Chú Trần không vấn đề, vẫn còn trụ được lâu nữa, chỉ xem chú Văn Tam mày có đủ xài, có kéo nổi dây thừng hay không thôi!” Giọng của Trần mù càng nghiêm trọng hơn.

Lưu Văn Tam thì lại chửi một câu: “Địt! Ông rủa tôi à? Ai không đủ xài?” Lão bị Trần mù khích tướng một phát thế này, sức lực ngược lại mạnh lên nhiều, dây thừng kéo căng cứng lên.

Mạnh Hân Thư hự lên một tiếng, hình như vô cùng đau đớn, so với đàn ông, thân người cô ta đã được coi là nhỏ bé rồi, bây giờ lại còn giống như bị kéo đứt hai tay nữa. Tôi cũng chẳng dám dây dưa thêm, vội vàng đến trước người Liễu Dục Chú ngồi xổm xuống.

Cái áo khoác trên người Từ bạch Bì này toàn bộ đều được làm từ da hoàng tiên, lúc này chiếc áo đã vặn vẹo cả lên, ngoài hai cái đuôi hoàng bì tử quấn lấy Hà Tiểu Vân ra, số còn lại đều đang quấn lấy đầu và cổ Liễu Dục Chú.

Tôi giơ tay ra giật lấy đám đuôi đó, kết quả bọn chúng quấn chắc nịch, căn bản không giật ra được, mà ngược lại còn quấn càng chặt hơn.

Chẳng còn lựa chọn nào khác, tôi chỉ có thể dùng dao găm cắt đứt mấy cái đuôi đó.

Mấy phút sau, tôi đã cắt đứt một nửa số đuôi hoàng tiên.

Thân người Liễu Dục Chú đột nhiên trở nên run rẩy, hơi thở của gã vốn đã rất yếu ớt, lồng ngực gần như không còn động đậy, nhưng bây giờ lại đột ngột phập phồng lên xuống.

Giây tiếp theo, tay gã cũng giơ lên, túm lấy đám đuôi hoàng bì tử còn sót lại trên cổ, giật một phát thật mạnh xuống.

Cả cái áo khoác đều bị giật ra khỏi người gã!

Liễu Dục Chú ngồi bật dậy, trên cổ gã toàn là vết lằn tím bầm.

Trên mặt cũng có chút tím tái, giống như máu không lưu thông, cũng giống như bị nghẹt thở quá lâu, tạo thành hiện tượng xung huyết.

Gã há mồm thở hồng hộc, chằm chằm nhìn tôi.

Đầu mày nhíu chặt, trong mắt lộ ra vẻ tâm trạng bất ổn.

Giống như không ngờ được rằng, tôi lại đi cứu mạng gã vậy.

Tôi vội giơ tay lên chỉ về phía Mạnh Hân Thư, nói: “Anh có cách nào trấn cô ta lại không?” Liễu Dục Chú lập tức đứng dậy, trên thắt lưng gã còn sót lại thanh kiếm gỗ đào màu đen cuối cùng.

Chỉ thấy mặt gã lạnh cứng, trong mắt sát khí cuồn cuộn.

“Trấn? Cái thứ hung sát này đã bị khống chế, trừ bỏ nó mới là hết chuyện! Nếu không phải là mấy người nhất quyết đòi hợp tác với nó, thì đã chẳng đến mức thảm hại thế này!” Nói rồi, Liễu Dục Chú lập tức rút kiếm luôn.

Tôi thất kinh, mặt biến sắc, Mạnh Hân Thư tuy rằng bị không chế, dẫn đến việc ra tay với chúng tôi, nhưng bảo tôi nhìn Liễu Dục Chú giết cô ta, thì cũng không thể được.

Trong lúc cấp bách, tôi lập tức vung tay, con dao găm đỡ âm linh liền kề lên cổ Liễu Dục chú.

“Anh đừng có làm càn!” Tay tôi hơi có chút run lên.

Dưới đáy mắt Liễu Dục Chú có đôi chút mỉa mai chế nhạo.

“Mày dám giết người không? La Thập Lục, mày dù gì cũng là một Âm dương tiên sinh, dám vì một thứ xác dữ ác quỷ mà giết người không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận