Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 33: LÒNG TỐT LÀM HỎNG VIỆC (1)

“Cái này...” Sắc mặt Cố Nhược Lâm trở nên mất tự nhiên.

Trong lúc cô ta cúi đầu suy nghĩ, Lưu Văn Tam cũng chào một tiếng, rồi đi ra khỏi nhà họ Cố.

Tôi nghiêm túc giải thích: “Đỡ âm linh cũng không khác gì đỡ đẻ cả, khó sinh vẫn cứ là khó sinh.”

“Đương nhiên, tôi sẽ thử điều chỉnh ngôi thai trước, nếu vẫn không được, thì chỉ có mổ.”

“Chuyện này phải hỏi người chủ trì tang lễ, cũng phải hỏi cả bố tôi. Dù gì vẫn phải ưu tiên người đã mất.”

Cố Nhược Lâm suy nghĩ một hồi mới trả lời.

Tôi gật đầu, ưu tiên người đã mất, đây là chuyện hết sức bình thường.

Cùng lúc này, phía ngoài cổng có tiếng bước chân vọng lại.

“Cố tiểu thư, nhanh thế mà đã về rồi à?”

Giọng nói hơi quen quen truyền đến tai tôi, người chủ trì tang lễ này chẳng phải là bạch sự Trương ( người chủ trì tang lễ họ Trương ), người giúp chủ trì đám tang của bố tôi sao?

Bạch sự Trương cũng chằm chằm nhìn tôi, lão cười cười: “La Thập Lục, mấy hôm không gặp rồi, Lưu âm bà đâu?”

Nhìn thấy bạch sự Trương, tôi lại nhớ đến việc chôn cất bố tôi mấy hôm trước, bố chết không rõ nguyên nhân, phải đợi bảy bảy bốn chín ngày sau tôi mới được đi tế lễ, tâm trạng chán nản hơn rất nhiều.

Tôi gượng cười: “Bà nội vẫn ở thôn, cháu đến nhà họ Cố đỡ âm linh.”

Rõ ràng, trong mắt bạch sự Trương có chút ngạc nhiên, lão cũng chẳng nói gì thêm.

Lúc này, Cố Nhược Lâm cũng nói khẽ: “Trương đạo trưởng, La âm bà là do Lưu Văn Tam tiên sinh giới thiệu, mấy hôm trước, tam tiểu thư nhà họ Tạ chết đuối ở sông Dương cũng là do La âm bà và Lưu tiên sinh vớt lên, nhà họ Tạ rất khen ngợi tay nghề đỡ âm linh của La âm bà, mẹ tròn con vuông, nhà cửa nhà họ Tạ cũng rất yên lành.”

Tôi rất kinh ngạc, nhưng nghĩ đến gia nghiệp nhà họ Cố, rồi nhà họ Tạ cũng là gia tộc lớn ở thành phố Khai Dương, thì lập tức hiểu ngay.

Nhà họ Cố chắc chắn không thể vì mấy câu nói suông của Lưu Văn Tam mà tin tôi được, bọn họ chắc chắn có hỏi thăm qua nhà họ Tạ.

“Ban nãy tôi ở bên ngoài, hình như có nghe thấy La âm bà nói phải mổ?” bạch sự Trương vẻ mặt trịnh trọng hơn không ít.

Tôi gật đầu, Cố Nhược Lâm cũng nhìn bằng ánh mắt dò hỏi: “Trương đạo trưởng, có được mổ không?”

Bạch sự Trương trầm ngâm một lát rồi nói: “Nếu La âm bà đã nói thế, thì chắc chắn là có lý do của La âm bà, tùy nói rằng ưu tiên người đã mất, nhưng bà bầu chắc chắn phải lấy cái thai trong bụng làm trọng, chắc không vấn đề gì, có điều vẫn cứ nên hỏi ý kiến của Cố nhị đương gia đã.”

Cố Nhược Lâm gật đầu: “Vậy tôi đi gọi điện cho bố tôi.”

Nói rồi, cô ta liền rời khỏi hậu viện, tôi gật đầu chào bạch sự Trương, lão cũng bất giác thay đổi cách xưng hô với tôi, rõ ràng, là lời của Cố Nhược Lâm, cũng khiến lão thừa nhận tôi?

“Tôi cứ nghĩ món nghề đỡ âm linh sẽ bị đứt đoạn truyền thống, không ngờ La âm bà hậu sinh khả úy, cứ thế dám đi cùng Lưu Văn Tam vớt xác mẫu tử, so với mấy hôm trước đã khác một trời một vực, đúng là khiến lão Trương tôi thán phục.”

Bạch sự Trương nói cứ như thật, khiến tôi chẳng rõ là, lão đang khen theo lệ, hay khen tôi thật lòng.

Tôi ngại ngùng gãi gãi đầu, chẳng lẽ lại trả lời là, tiền nhiều, sợ cũng phải làm?

Phía bên ngoài tiền viện bỗng vọng lại tiếng chửi bới, rồi cả tiếng đàn bà khóc lóc. Đột ngột làm đứt mạch suy nghĩ của tôi.

Ánh mắt bạch sự Trương cứng lại, đi thẳng ra ngoài! Tôi cũng theo sát phía sau!

Rất nhanh, chúng tôi đã ra đến cổng chính của khu nhà.

Một người đàn bà tầm hơn bốn mươi tuổi ngồi bệt dưới đất, nước mắt giàn giụa, vô cùng thê thảm.

“Nhà họ Cố chúng mày đúng là cái thứ không ra gì! Ép tao phải rời xa con gái, cướp con bé khỏi tay tao! Lại còn không hề cho tao gặp nó! Chúng mày hại chết con tao rồi!”

“Tao bất chấp cả cái mạng này, cũng phải gặp con gái tao một lần! Nhà họ Cố chúng mày phải giải thích rõ cho tao! Nếu không, tao treo cổ chết ngay tại đây!”

Tim tôi đập thịch một cái.

Tôi nhìn lướt qua hình dáng của bà ta, chẳng phải có tới mấy phần giống với vị Cố tiểu thư nằm trong quan tài kia sao? Đây là mẹ đẻ của cô ta?

Nghe những lời bà ta nói, lại nghĩ đến những gì Cố Nhược Lâm kể, lẽ nào mấy năm trước lúc bố cô ta đón cô con gái thiểu năng trí tuệ này về, không nhận được sự đồng ý của người đàn bà này sao?

Cổng khu nhà bị người làm nhà họ Cố chắn lại, rõ ràng là để ngăn không cho người đàn bà kia vào trong.

Còn một bảo vệ, đang trợn mắt nhìn người đàn bà đó mà quát: “Từ Hồng Mai, bà đừng có làm loạn ở cổng nhà họ Cố! Năm đó Nhị đương gia đã đưa một món tiền cho bà, mới đón Nhược Tầm tiểu thư về!”

“Bà mà còn không đi! Tôi báo cảnh sát bây giờ!”

Trong lòng tôi có chút khó chịu, người chết như ngọn đèn đã tắt, thế mà con gái chết, lại không cho mẹ vào nhìn mặt lần cuối, thì là hành xử kiểu gì?

Tuy nhà họ Cố gia nghiệp lớn, người đàn bà này nghe Cố Nhược Lâm kể, thì năm đó chỉ là giúp việc nhà họ Cố, nhưng nhà họ Cố cũng không được khinh người như thế, không cho bà ta nhìn mặt con gái lần cuối!

Người đàn bà đó đột nhiên đứng dậy, xông thẳng vào người bảo vệ, vừa đánh vừa cào cấu!

“Bọn mày là lũ súc sinh mất hết tính người! Có giỏi thì mày đánh chết tao luôn đi! Chứ không kể cả tao chết, thì cũng phải chết cùng với con gái tao!”

Bảo vệ đẩy mạnh bà ta ra!

Một người đàn bà, lấy đâu ra sức như bảo vệ được? Bị đẩy ngã luôn, còn lăn liền mấy vòng, đến tận vệ đường! Bà ta nằm trên đất run rẩy co giật, rõ ràng là muốn bò dậy.

Tôi nhìn không nhịn được, đẩy người làm kia ra, bước nhanh đến bên cạnh người đàn bà đó, đỡ bà ta dậy.

Nhíu mày nhìn gã bảo vệ kia, tôi nói: “Anh ra tay sao không phân biệt nặng nhẹ gì vậy? Có chuyện gì thì từ từ nói! Đây là mẹ của bà bầu, bà ấy muốn gặp con gái lần cuối, cũng không có vấn đề gì chứ?” Bảo vệ rõ ràng ngẩn người ra, gã nhìn tôi, dường như không biết phải làm gì.

Mấy người làm nhà họ Cố cũng ngơ ngác nhìn nhau.

Bạch sự Trương cau mày, lão chợt mở mồm nói: “La âm bà, chuyện này chúng ta không quyết được, đợi Nhược Lâm tiểu thư ra đây quyết định, cậu quay lại đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận