Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 215: RƠI XUỐNG GIẾNG

Tôi cách miệng giếng tầm ba bốn mét, cái lực đẩy người tôi đó mạnh khác thường, căn bản không ngăn được việc loạng choạng ngã về phía trước.

Cuối cùng tôi chỉ còn kịp bảo vệ lấy đầu và mặt, để cùi chỏ đặt lên trước đầu!

Tôi cũng muốn thử lao sang phía bên cạnh, nhưng dưới chân lại còn bị trượt một cái, khiến tôi liền ngã thẳng vào bên trong miệng giếng.

Bên trong giếng ánh sáng mờ mờ, lại nhỏ hẹp, tôi va đập tận mấy phát rồi mới rơi xuống dưới.

Cũng chẳng biết lấy sức lực và dũng khí ở đâu, trời xui đất khiến thế nào mà một chân của tôi đạp vào thành giếng, cổ cũng cực lực ép vào thành giếng ở sau lưng, hóa ra lại giảm được lực rơi, rồi treo lơ lửng trong giếng...

Thịch thịch thịch!

Tim tôi đập thật mạnh, há mồm thở dốc.

Cánh tay đau như sắp gãy, trên trán gân xanh nổi gồ co giật từng đợt.

Tôi đem Định la bàn trong tay cất lại vào túi áo, sau đó dùng hai bắp tay và cùi chỏ ép vào thành giếng, hai chân cũng vẫn tiếp tục đạp vào thành giếng không dám thả lỏng.

Miễn cưỡng có thể ngẩng đầu lên.

Điều chỉnh tư thế mất mấy phút, cuối cùng mới thành động tác hai chân dạng ra, phân biệt đạp vào hai bên thành giếng, hai tay bấu víu.

Tôi cũng đã có thể ngẩng đầu nhìn lên trên.

Miêng giếng tuy nhỏ, ánh sáng tuy mờ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ánh nắng trên bầu trời.

Trong lòng tôi toàn là sự sợ hãi, nếu tôi không chống đỡ được, sợ là sẽ rơi thẳng xuống dưới, tới lúc đó cũng chẳng biết là sống hay chết.

Cùi đầu nhìn đáy giếng một cái, đen ngòm sâu hút, còn có ánh nước sóng sánh.

Xuống phía dưới một đoạn nữa, phần thành giếng có rất nhiều rêu, nếu như vậy, tôi đến cơ hội leo lên cũng chẳng có, chí có thể ngâm trong nước giếng chờ chết.

Đột nhiên, ánh sáng bên trên đầu tôi tối đi không ít.

Tôi lại ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy bên rìa miệng giếng có một cái đầu thò vào, đang cười nhìn tôi.

Trong lòng tôi, lập tức có cảm giác không rét mà run!

Kẻ đẩy tôi quả nhiên là thằng điên nhà họ Vương! Gã mặt nhẵn không râu, có vẻ trắng nhợt bệnh hoạn, mặt cười mắt không cười, khiến người ta thấy ớn lạnh. Giây tiếp theo, thằng điên nhà họ Vương lại quay đầu rời đi.

Tôi khó khăn muốn leo lên trên.

Cho dù tôi leo rất chậm, nhưng tôi rất vững, đã nhích lên trên được gần một mét.

Tổng cộng tôi rơi xuống khả năng tới gần bảy tám mét, chắc là có thể leo lên được!

Nhưng ánh sáng, đột nhiên một phát biến mất cả nửa.

Lòng tôi thất kinh, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một cái đáy quan tài đen xì xì, che mất miệng giếng!

Trong chớp mắt, nguyên một cỗ quan tài liền đè hết miệng giếng.

Ánh sáng, biến mất triệt để....

“Địt....” Lòng tôi run rẩy, cũng chẳng nhịn nổi mà chửi một tiếng.

Lúc này tôi rất hối hận, ban nãy sao lại không thận trọng cảnh giác lên chứ.

Đã đến tận ngoài cổng nhà họ Vương rồi, mà vẫn còn để tâm đi xem phong thủy của khu nhà họ Vương làm gì? Ngoan ngoãn đi tìm Trần mù không được sao?!

Nhưng lúc này chẳng có thuốc hối hận để uống, tôi nỗ lực chống tay chân bò nhích lên trên.

Khó khăn lắm, cuối cùng cũng leo lên được tới vị trí miệng giếng, tôi thử dùng một tay đẩy mạnh đáy quan tài, quan tài không hề nhúc nhích.

Tim tôi lạnh hết một nửa.

Thông thường mà nói, một cỗ quan tài thì một người không khiêng nổi đâu, có điều nếu ở trên đất mà dốc hết sức bình sinh, thì cũng có thể đẩy lật được.

Chỉ là giờ tôi đang ở trong giếng, dưới chân không có điểm tựa, lại còn phải đạp vào thành giếng, làm sao mà đẩy ra được?

Tôi cực lực khiến tư duy bản thân trấn tĩnh lại, không được hoảng loạn tinh thần.

Nhanh chóng mò điện thoại ra, tim tôi đập thình thịch, ở trong giếng, lại còn là sau thôn, tuy rằng tín hiệu yếu một chút, nhưng dù gì cũng vẫn còn được một vạch.

Tôi vội vàng bấm gọi điện thoại của Lưu Văn Tam, kết quả đầu kia đầy tiếng ồn ào hỗn loạn, vừa có tiếng khóc vừa có tiếng quát, tôi gọi Lưu Văn Tam mấy câu, cũng chẳng nghe rõ lão đang nói gì.

Tôi gân cổ lên gào mấy tiếng chú Văn Tam cứu mạng!

Kết quả điện thoại lại còn bị tắt bỏ....

Tôi sốt ruột đến mức con mắt sắp rớt cả ra ngoài, lại gọi một cuộc nữa, kết quả là tút tút tút, đầu bên kia lại thành không thể kết nối.

Tôi lại thử gọi vào số của bà nội, những mãi không có người nhận cuộc gọi.

Trong môi trường yên tĩnh tới cức độ, tôi đích thực là không ngừng hoảng loạn, sau đó cũng dần dần bình tĩnh lại.

Tôi suy nghĩ tìm đối sách, chắc chắn không thể ngồi im chờ chết.

Đồng thời, tôi cũng không muốn gọi mẹ tôi.

Lúc này vẫn còn là ban ngày, ban ngày mẹ làm sao ra ngoài được? Hơn nữa đây là chỗ nhà họ Vương, e rằng còn là nơi khiến mẹ tôi đau lòng.

Thằng điên nhà họ Vương kia muốn điểm sính lễ âm cho bố tôi, cắt đứt mối liên hệ giữa bố với mẹ tôi, có trời biết gã chuẩn bị dùng thủ đoạn gì để đối phó với mẹ tôi?

Đầu óc sau khi trấn tĩnh lại xong, tư duy ngược lại trở nên vô cùng rõ ràng minh mẫn.

Tôi mò trong áo ra hai món đồ tùy thân luôn mang theo người.

Một là con dao găm đỡ âm linh, món còn lại, thì là cái búa mà từ khi được Lưu Văn Tam cho xong, tôi chưa từng để rời khỏi người.

Mũi nhọn của con dao găm, nhẹ nhàng chọc vào phần đáy của quan tài.

Tiếp đấy lại dùng cái búa đập vào phần đuôi cán của dao găm.

Tiếng phụp phụp vang lên, dao găm giống như là đinh sắt vậy, bị đập sâu vào bên trong đáy quan tài.

Lòng tôi hơi mừng, lại rút dao găm ra, việc này tốn không ít sức lực.

Có điều dù sao dao găm cũng đủ sắc nhọn, lần thứ nhất bị kẹt, đến lúc tôi đập lần thứ hai, phần bên rìa đã có vết nứt sẵn, nên tiện hơn nhiều.

Tôi cũng chẳng biết là tốn mất bao nhiêu thời gian, cuối cùng cũng đục được một lỗ rỗng dưới phần đáy quan tài, đại khái đủ cho tôi có thể lách vào trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận