Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 865: HUYẾT NGỌC ÂM THAI

Đầu mày tôi hơi nhíu lại, lắc lắc đầu, biểu thị tôi không thể nói cho Trâu Vi Dân biết.

Trâu Vi Dân do dự một chút, rồi hỏi: “La tiên sinh, tôi cũng biết việc cậu làm không được nói với người thường, nhưng tôi chỉ thay đồng nghiệp và những người bạn khác hỏi một câu, cô ấy đi theo cậu, có an toàn không?”

Trâu Vi Dân hỏi câu này, hoàn toàn không quá đáng.

Nhưng câu hỏi này, lại vừa vặn hỏi vào nỗi đau của tôi, cũng là điểm mà tôi không trả lời nổi.

Trầm ngâm một lúc, tôi trả lời: “Cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu, tôi dùng tính mạng bảo đảm.”

Trâu Vi Dân ngẩn người nhìn tôi tận mấy giây, rồi anh ta đột nhiên cười cười, dường như nhẹ nhõm hơn không ít.

“Các lãnh đạo đều rất xem trọng La tiên sinh, thậm chí còn muốn mời La tiên sinh qua khu hồ sơ vụ án tồn đọng xem xem, trong đó có tận mấy vụ án, manh mối đều rất rợn người, không thể dùng lẽ thường để nhìn nhận, hy vọng La tiên sinh lúc nào rảnh rỗi thì qua giúp đỡ, cũng để Thi Vũ về xem xem.”

Tôi gật gật đầu, không tiếp lời thêm.

Quay về nhà của Đường Chí Thư, dùng xe cảnh sát do Trâu Vi Dân lái, Đường Chí Thư thì không đi cùng với chúng tôi, mà bị giữ lại, hắn cần kể chi tiết việc phát sinh vừa nãy, cùng những việc khác liên quan đến Nhậm Học Lương với cảnh sát.

Đường Chí Thư đem chìa khóa nhà giao cho Trâu Vi Dân, đợi lúc chúng tôi vào nhà, trời đã tối rồi.

Trong nhà của Đường Chí Thư u u ám ám, tuy mở đèn, nhưng ánh đèn này đều bị bao trùm lên một lớp ánh xanh.

Loáng thoáng, bên tai dường như có thể nghe thấy tiếng đàn bà đang lặng lẽ nức nở.

Trong căn hộ này quá sức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, việc này liền khiến tiếng nức nở này càng trở nên kỳ dị, giống như trực tiếp xuất hiện trong ý thức của người ta vậy.

Nhưng nếu chăm chú lắng nghe, thì ngược lại chẳng nghe thấy gì cả...

Thứ cảm giác này, liền giống như ảo giác nghe thấy khi yên tĩnh đến cực độ, hoặc là khi đi trên một đoạn đường nào đó cảm giác ở đây từng phát sinh một chuyện nào đó từng xuất hiện vậy...

Tôi đi thẳng về phía cầu thang lên tầng lửng, đồng thời giơ tay phải lên, làm một động tác dừng bước với những người khác.

Mấy người Phùng Quân dừng lại, không theo tôi tiếp tục lên trước.

Một mình tôi về lại trong tầng lửng.

Trong tầng lửng không bật đèn, nhưng ở vị trí chân tường, lại châm một cây nến một cách kỳ dị.

Mảnh vỡ kính ở trên mặt đất, dưới ánh sáng của lửa nến, phản chiếu ra vụn sáng lốm đốm, lạnh lẽo u ám.

Cái xác nữ lúc trước vốn nằm thẳng trên mặt đất, lúc này lại ngồi dậy một cách kỳ dị.

Càng quái dị hơn là, hai mắt cô ta giống như bị người ta vạch ra vậy, chằm chằm nhìn ra phía trước.

Lông nhung màu trắng trên người mọc ra, gần như che phủ hết cả khuôn mặt.

Vị trí vùng bụng của cô ta, càng kỳ dị hơn, giống như bởi vì cô ta ngồi dậy, chèn ép xác chết âm thai bên trong, dẫn đến việc hai tay của âm thai như chống thẳng đẩy da bụng lên vậy, hình thành một đường nét ở trên bề mặt bụng.

Con dao găm đó vẫn cắm ở chính giữa bụng, không hề lỏng ra.

“Đường Thanh Thanh, vừa nãy có một người chết rồi.” Tôi hơi điều chỉnh lại hơi thở một chút, nói.

Đột nhiên, ngọn lửa nến trong phòng hơi nhảy nhót một phát, ánh sáng trong phòng lúc mờ lúc tỏ, bập bùng từng đợt.

“Kẻ đáng chết đã chết rồi, bố cô vẫn còn sống, mẹ cô cũng vẫn còn sống, người chết như đèn tắt, trên đời này không còn người mà cô thù oán nữa, không còn thứ khiến cô chấp niệm không tan nữa, không cần tiếp tục sát khí không giảm, cô ghét bỏ cái âm thai trong bụng này, tôi sẽ bố trí sắp xếp cho nó, sau khi đỡ âm linh xong, yên tâm lên đường nhé?”

Trong lúc nói, tôi lại đeo găng tay tiên xám lên.

Rầm một tiếng khẽ vang lên.

Xác chết của Đường Thanh Thanh, đột nhiên đổ mạnh ra phía sau.

Cô ta không những ngã ra, mà thậm chí hai bàn tay đang nắm chặt dao găm cũng buông ra rồi, vô lực thõng sang hai bên, đôi chân khép chặt cũng thả lỏng ra.

Tôi ngồi xổm xuống, đến giữa hai chân của Đường Thanh Thanh, nhanh chóng đem một loạt đồ nghề đỡ âm linh bày ra.

Cởi bỏ quần của Đường Thanh Thanh, trên đôi chân thon gọn cân đối lại phủ đầy vết thương, đầu mày tôi hơi nhíu lại.

Nhưng có thể tưởng tượng được, tên súc sinh Nhậm Học Lương này từng hành hạ Đường Thanh Thanh như thế nào, cô ta cho tôi cảm giác, giống hệt như Tiểu Niếp hồi đó vậy, chỉ có điều lựa chọn của hai người không giống nhau.

Lại lật áo vùng bụng của Đường Thanh Thanh lên, tôi chú ý xem xét vết thương, tiếp đấy một tay ấn lên trên bụng cô ta.

Nhắm nhắm mắt, tôi hắng hắng giọng, thốt ra ngoài lại là tiếng hô the thé cao vút: “Sinh hài linh, tránh dương quan!”

“Thai đủ tháng, nên xuất thế...”

“Mười hai tháng, cống nến hương, đỡ âm linh!”

Thảng thốt, bên tai tôi dường như nghe thấy tiếng đàn bà kêu gào đau đớn, hai bắp tay có thứ cảm giác như bị bóp chặt, nhưng trong khóe mắt, trên hai cánh tay tôi lại chẳng có gì cả.

Một tay tôi ép trên bụng của cái xác nữ, tay còn lại đỡ ở giữa hai chân cô ta.

Khẩu quyết đỡ âm linh có sự biến đổi, cũng là bởi vì thực tế tình hình của sự việc, Nhậm Học Lương đã chết rồi, không có bố đẻ thờ cúng, còn chưa đặt tên, tôi chỉ có thể đỡ âm linh trước, rồi nghĩ cách thờ cúng âm thai sau, hoặc là dùng phương thức khác để xử lý.

Còn về Đường Thanh Thanh, cô ta yên ổn sinh con, chắc có thể yên ổn tiễn đi.

Chỉ có điều thứ khiến đầu mày tôi nhíu chặt lại là, âm thai lẽ ra nên chào đời rồi, nhưng mãi vẫn chưa ra...

Phần bụng nhô lên của Đường Thanh Thanh, vị trí vốn có vết bàn tay của âm thai chống lên kia, bây giờ lại vặn lại thành một đám, giống như bị túm chặt lại vậy.

Lửa nến ở chân tường nhảy nhót ngày càng dữ dội hơn, ngọn lửa đang ở bên bờ tắt lụi, ngay tiếp đó lại thành cháy bùng dữ dội.

Trên cổ tôi có một thứ cảm giác lạnh lẽo nhỏ bé, giống như có một đôi bàn tay bé nhỏ đang lần lên trên, định bóp gãy cổ tôi vậy...

Tôi hơi nheo mắt lại, trong miệng lần nữa bật ra ngoài mấy chữ: “Tháng đã đủ, thai nên sinh, dữ không giảm, phạt vạc dầu!”

Kết quả cái cảm giác lạnh lẽo trên cổ đó không những không giảm bớt, mà ngược lại càng lạnh hơn, hơn nữa còn thắt càng chặt hơn!

Bên tai lạnh đi một phát, giống như bị người ta thổi một hơi vậy... Trên da tôi lập tức đều là dày đặc da gà.

Có điều tôi không hề quay đầu, mà nhanh chóng rút từ bên cạnh ra một món đồ!

Đó là một miếng bạch chiêm dùng bạch thuật làm thành! Tôi vỗ thật mạnh lên trên bụng của Đường Thanh Thanh, hạ giọng quát một tiếng: “Cút ra đây!”

Giây tiếp theo, phần bụng của Đường Thanh Thanh đột nhiên run lên một cái.

Trên tay tôi lập tức nặng trĩu một phát, cảm giác trơn tuột, toát ra cái lạnh thấu xương.

Cúi đầu nhìn một cái, rơi lên trên lòng bàn tay tôi, hóa ra là một cái âm thai.

Chỉ có điều đầu mặt của cái âm thai này, lại có bảy tám phần giống với Nhậm Học Lương một cách kỳ dị.

Theo lý mà nói, đứa trẻ vừa ra đời, đều như ông già con, cho dù là âm thai cũng chẳng ngoại lê, rất khó nói được rằng vừa mới ra đời liền cảm thấy giống bố hay mẹ.

Nhưng cái âm thai này, không những giống như Nhậm Học Lương, mà hơn nữa mắt của nó lại còn là đang mở.

Tướng mặt này, hóa ra lại cũng là hai mắt nổi lửa!

Ngoài ra, vị trí ngực của nó có một vết thương, chắc là do Đường Thanh Thanh đâm xuyên.

Nó bị mẹ đẻ giết chết ngay từ trong bụng.

Lông nhung màu đỏ lún phún khắp trên bề mặt da, thậm chí chỉnh thể của nó còn cho người ta một thứ cảm giác như hóa ngọc.

Mí mắt tôi hơi giật.

Chưa từng ra đời đã bị mẹ đẻ thù hận thậm chí đích thân giết chết, cuối cùng mẹ đẻ còn treo cổ tự sát, sau khi chết xong cũng đều không chịu cho nó ra đời...

Nó sợ rằng cũng bởi vậy, nên mới trực tiếp thành huyết sát luôn.

Còn thứ tướng mặt đó, chứng minh rằng nó e là cũng sẽ trở thành kẻ ác giống hệt như Nhậm Học Lương.

Đây cũng là do mệnh số gây nên, nếu như nó ra đời, dựa vào thứ thân thế này của nó, từ nhỏ lại làm sao có thể được sống sung sướng gì?

Ngoài ra, tôi còn cảm nhận được từ trên người nó một thứ cảm xúc, thứ cảm xúc này, là tiếc nuối cực kỳ mãnh liệt.

Thậm chí còn kích động khiến tôi muốn đưa tay lên nhét nó vào lại trong bụng của Đường Thanh Thanh...

[Tác giả có lời muốn nói]

Cảm ơn khen thưởng hào sảng dạo gần đây của các vị, Ninh Tĩnh Chí Viễn, Hoa tại sao cute thế, Lại phải bắt đầu làm bài tập rồi, Vũ Bảo...cùng một loại các độc giả, có sự ủng hộ của mọi người, đúng thật thêm không ít hào quang cho Ngụy Văn. Chương mới hôm nay kết thúc, lão La tiếp tục cày!
Bạn cần đăng nhập để bình luận