Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 610: ĐẠO SĨ TRÚNG VONG KHÁCH

Trong nháy mắt, Trương Nhĩ đã kéo tôi lùi ra đến cổng, ánh mắt của lão vô cùng ác liệt, nhanh chóng nhìn quét khắp trong khu nhà.

Còn những lời đó của lão, càng khiến tôi ngạc nhiên nghi ngờ.

“Lão định làm cái gì?” Tôi cực lực hạ thấp giọng nói, buột miệng hỏi.

“Khiến những người dân thôn này ôm hận mà chết, bọn họ chắc là toàn bộ đều trúng tà, người nhìn thấy trước khi chết, bất kể là ai, đều sẽ nhận định là cậu, hơn nữa đem tất cả những linh hồn vô cùng hung ác này thu gom lại. Còn về việc lão định dùng như thế nào, có liên quan gì đến cái bát thọ đó, tôi tạm thời không biết.”

“Ý định vốn có của lão tuyệt đối là thu gom đủ oan hồn ác quỷ ở đây, cuối cùng dùng để đối phó với cậu! Bây giờ chúng ta ngáng một chân vào, kế hoạch này liền bị phá hỏng, tóm gọn người nhà họ Thích ở đây, trấn xác phá quái của toàn bộ dân thôn ở đây, thì lão không những không thu hồn đi được, mà còn sẽ tổn thất mất một cánh tay!”

Nghe xong, lòng tôi càng kinh hãi, đến cả da đầu cũng trở nên tê rần từng đợt.

Oan hồn của toàn thôn chuẩn bị dùng để đối phó với tôi? Lão đúng là chơi một ván lớn thật!

Trong lúc tiếng sét nổ vang, tiếng gió càng ầm ào gào rít, lại là một tia chớp rạch qua, ánh sáng trắng nhởn chói mắt soi sáng choang cả khu nhà.

Người dân thôn vừa nãy đứng dậy dùng mũi khoan đâm vào giữa lưng của đạo sĩ, đã bị một đạo sĩ khác một phát đạp bay.

Người dân thôn đập mạnh lên trên nền đất, một cái lỗ máu trên đỉnh đầu trông vô cùng thê lương, hắn trợn tròn hai mắt, lồng ngực phát ra tiếng khọc khọc, miệng cũng đang ứa máu ra ngoài.

“Phương Đường Minh! Anh đường đường là một Phong thủy tiên sinh, bưng bát hơn hai mươi ba năm, đừng có hù dọa người khác! Kể cả những xác chết này toàn bộ thành quỷ quái, thì hôm nay Trường Thanh Đạo Quán cũng sẽ không bỏ qua cho bất cứ một tên ác đồ nào!” Mao Nguyên Dương ở trên đầu nhất quay đầu lại quát lên một tiếng, trong mắt càng tràn ngập tức giận.

“Phong thủy sư trấn áp những xác chết này, những người khác bắt người!” Mao Nguyên Dương lại lớn tiếng hạ lệnh.

“Đừng manh động, quan sát kỹ.” Trương Nhĩ vẫn ấn lấy bả vai tôi.

“Chú Trương... Bọn họ liệu có...” Tôi còn chưa dứt lời, Trương Nhĩ cuối cùng lại nói một câu: “Người nhà họ Thích ắt hẳn không biết thu hồn như thế nào, tôi nhìn ra rồi, bọn chúng thu gạo thọ trước, chắc là để trộm thọ, đây hoặc giả là cái giá phải trả, lão già nhà họ Thích đó cũng không biết chuyện thu hồn. Việc này hoặc giả sẽ hoàn thành trong lúc người ta không ngờ tới, những xác chết này đã bị phá xác rồi, ngoài cái xác ngã xuống kia ra, những cái khác đều chưa tác quái, đây chính là nguyên nhân.”

Lòng tôi thất kinh, lẩm bẩm nói: “Bọn họ đã đang trong quá trình bị thu hồn rồi?”

Trương Nhĩ gật đầu.

Tôi bèn không nhúc nhích thêm nữa, cũng không nói gì thêm, Trương Nhĩ thì dùng ánh mắt sắc bén tiếp tục tìm kiếm bên trong khu nhà.

Trong thời gian này, đám đạo sĩ kia đã bao vây toàn bộ người của nhà họ Thích lại, người nhà họ Thích cho dù trong tay có búa và mũi khoan, nhưng bọn họ sao là đối thủ của những đạo sĩ quanh năm luyện quyền pháp công phu này được?

Giao đấu được vài hiệp, gần như trên thân người nào cũng đều dính đòn.

Hơn mười Phong thủy sư kia, thì do gã phong thủy sư mặt dê núi, cũng là Phương Đường Minh cầm đầu, quây quanh tất cả những người dân thôn đang quỳ dưới đất kia.

Gần như trong tay mỗi người đều lấy ra một chiếc la bàn, phương vị mà bọn họ đứng cũng rất đặc thù.

Trương Nhĩ đang tìm kiếm chỗ thu hồn.

Tôi bây giờ nhìn không hiểu, vậy nên nhìn sang hiện trường, tay liên tục nắm lấy gậy khóc tang, nếu đúng là thế cục có biến đổi lớn, thì tôi cũng phải vào trận cứu người.

Vị trí đứng của những Phong thủy sư này không đơn giản là đặc thù, mà là Cửu Tinh Phục Vị trong Địa mẫu Phiên tinh Phong thủy bàn, tên gốc là Địa mẫu Phiên quái Cửu tinh bàn mà ban nãy Phương Đường Minh nói.

Tám phương vị phân biệt đứng một phong thủy sư, còn trên phương vị Cự Môn Tinh thì là ba người.

Ba người này rõ ràng là tâm trận, Phương Đường Minh thì càng là đứng ở phía trước nhất.

“Thiên Y trấn hồn!” Gã đột nhiên giơ hai tay lên, la bàn trong tay thì là mặt la bàn đối diện với những người dân thôn quỳ sụp ở chính giữa, tay phải ở dưới, tay trái ở trên, la bàn ở chính giữa, giống như coi la bàn thành một chiếc gương vậy.

Những người khác sau khi gã hành động được vài giây, cũng gần như đồng thời đưa tay lên, làm một động tác tương đồng.

Tổng cộng mười hai chiếc la bàn, toàn bộ chiếu sang dân thôn!

Luồng khí vốn khiến người ta rất bạo ngược, nóng nảy ban nãy ở trong sân, một phát đột nhiên tan tành mây khói.

Tim tôi hơi đập đánh thịch một phát.

Gã Phương Đường Minh này cũng có chút thủ đoạn, la bàn vốn chính là trấn vật, gã dùng phong thủy sư làm tâm trận, lấy Địa mẫu Phiên quái Cửu tinh bàn bày trận, nhìn lên đúng là giống như đã trấn việc tác quái của những người dân thôn này!

Cũng đúng vào lúc này, tôi đột nhiên lại nghe thấy một tiếng va đập rất mạnh.

Âm thanh nặng nề, giống như đánh chuông, trong âm thanh vang vọng, những phong thủy sư do Phương Đường Minh cầm đầu, la bàn trong tay gần như đồng thời phát ra tiếng rắc rắc, hình như là sắp nứt vỡ!

Mắt Phương Đường Minh đỏ quạch, nghiêm giọng quát lên: “Đừng có tự mình cuống lên! Mao quan chủ, ông nhanh tới giúp một chút!”

Rõ ràng, những phong thủy sư còn lại cũng chịu không ít ảnh hưởng, âm thanh này hình như đơn thuần chỉ nhắm vào bọn họ, thậm chí có người khóe miệng còn rỉ máu, ánh mắt ngẩn ngơ mất một phát.

Mí mắt tôi cũng giật điên cuồng, kinh ngạc phát hiện, lại đã có một người dân thôn đứng dậy rồi.

Không, dân thôn đứng dậy không chỉ một người, mà là mười hai người.

Bọn họ phân biệt đi về phía mười hai Phong thủy sư kia.

Đôi mắt đờ đẫn, làn da tái xanh, động tác cứng đờ, quá khiến người ta phát sợ.

Còn những Phong thủy sư kia dường như không có phản ứng gì vậy, vẫn giữ nguyên động tác cũ.

Tim tôi vô cớ sợ hãi đập nhanh một phát, lúc hoàn hồn lại, làm gì có dân thôn nào đứng dậy?

Bọn họ chẳng phải vẫn đang quỳ sụp ở chỗ cũ sao?

Chỉ có điều ánh mắt Phương Đường Minh dường như đã thay đổi rồi.

Những phong thủy sư còn lại kia, ánh mắt cũng đều thay đổi một phát.

Gần như đồng thời, bọn họ vứt la bàn trong tay xuống đất, vừa nãy la bàn đã phát ra tiếng rắc rắc, ở bên bờ vực chuẩn bị vỡ nát rồi, bây giờ đập một phát thế này, toàn bộ đều chia năm xẻ bảy.

Giây tiếp theo, Phương Đường Minh lại đi về phía Mao Nguyên Dương.

Những phong thủy sư kia cũng phân tán đi về phía những đạo sĩ còn lại.

Cái kiểu cảm giác này sao quen thuộc thế?!

Bọn họ toàn bộ đều bị vong nhập rồi á!

Tiếng chuông vừa nãy, đã trực tiếp phá luôn trận pháp của Phương Đường Minh!

“Mao quan chủ, bọn họ bị vong nhập rồi! Cẩn thận!” Tôi lập tức gào lớn một tiếng, nhắc Mao Nguyên Dương chú ý.

Mao Nguyên Dương đầu cũng chẳng ngoảnh lại, lão lạnh như băng trả lời một câu: “La Thập Lục, đừng cho rằng tất cả mọi người đều học nghề không tinh thông như cậu, chỉ biết tránh né, Phương Đường Minh dù gì cũng có chút danh tiếng, bị vong nhập?” Mao Nguyên Dương dường như đang cười khẩy chế giễu.

Những đạo sĩ còn lại đang trói người nhà họ Thích, bọn chúng hình như đã từ bỏ việc phản kháng rồi.

Xem tình hình, cảnh tượng này hoàn toàn là chúng tôi chiếm thế thượng phong, đừng nói chết, đến bị thương cũng chẳng có.

“Ở phòng bên, Thập Lục cậu theo tôi.” Trương Nhĩ đột nhiên hạ giọng nói một câu, rồi nhanh chóng đi thẳng về phía mé bên.

Tim tôi đập đánh thịch một phát, trên trán cũng toàn là mồ hôi, nhưng vẫn đi theo Trương Nhĩ.

Những phong thủy sư kia đã đi đến sau lưng đám đạo sĩ, lời của tôi Mao Nguyên Dương không nghe, trong lòng liền chỉ có thể nghĩ, Mao Nguyên Dương tự cầu phúc đi, có điều lão dẫu sao cũng là Quan chủ đạo quán, chắc là lập tức có thể phản ứng lại ngay.

Trong nháy mắt, tôi và Trương Nhĩ cũng đã đến trước cửa một gian phòng, Trương Nhĩ đẩy cửa vào trong.

Tôi cũng nghe thấy tiếng nói bực dọc của Mao Nguyên Dương ở phía sau: “Phương Đường Minh, ở đây không cần anh giúp, trông coi kỹ đám dân thôn kia là được.”

Giây tiếp theo, thì là phụp một tiếng, giống như thứ gì đó đâm xuyên da thịt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận