Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 944: VỀ LẠI TRONG TAY

Nếu như vừa nãy gã nhúng tay vào, tôi tuyệt đối không nhẹ nhàng được như vậy, nói không chừng còn phải liều mạng!

Nếu không phải là như vậy, bà cô Cù và Lữ Xảo Nhi cũng thụ hưởng cái hung của Hung ốc sát này, thì hôm nay sợ rằng cũng là cục diện hoàn toàn khác...

Tư duy trong nháy mắt đã xác định, tôi nắm trảm quỷ đao càng chặt hơn, đột ngột quay đầu lại, một đao trực tiếp liền chém về phía cần cổ của Sài thiếu gia!

Tên người làm nhà họ Sài ở phía sau kia đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết: “Đừng!”

Xác chết của Sài thiếu gia ở trên giường gần như liền định bật xác ngồi dậy!

Phụp một tiếng, đao hạ.

Một cái đầu to đùng, trực tiếp lăn từ trên giường xuống dưới...

Cồng cộc cồng cộc lăn đến bên chân tôi, hai mắt gã lúc này ngược lại đã mở ra, đang chằm chằm nhìn tôi, trong mắt toàn là oán hận và khiếp hãi. Có điều còn chưa duy trì được hai giây, gã liền bắt đầu bị ăn mòn, thứ còn lại chỉ có cái xác tàn không chút sinh khí...

Tôi nhắm nhắm mắt, điều chỉnh lại hơi thở và tâm trí.

Tôi nhanh chóng thu trảm quỷ đao về, dự định bắt đầu tìm sách, giơ tay ra trực tiếp lật luôn cái gối bên cạnh xác chết của Sài thiếu gia ra.

Bên dưới đang lặng lẽ nằm một cái bọc vải màu đen, vuông vuông vức vức.

Tôi đưa tay cầm lên, sau khi mở nó ra xong, ba quyển sách “Âm dương cửu thuật” “Cốt tướng” “Trạch kinh” liền đập ngay vào mắt.

Tâm trí lập tức ổn định lại không ít, tôi cất toàn bộ sách lên trên người.

Bất thình linh, phía sau lại truyền lại một giọng nói, có điều giọng nói này rất ngơ ngác: “Tôi sao lại ở đây? Đầu...Siii!”

Tôi quay đầu lại, người làm nhà họ Sài kia hiển nhiên là đã tỉnh lại rồi.

Hắn nghi hoặc nhìn nhìn tôi, ngay tiếp đó tầm nhìn của hắn lại dừng lại trên xác chết của Lữ Xảo Nhi và cái đầu của Sài thiếu gia...

Hắn lập tức liền hoảng sợ gầm lớn một tiếng, vụt đập vào vách tường ở phía sau.

“Rầm!” một phát, âm thanh này không hề nhỏ, cả người hắn đều mềm oặt ngã xuống, bất động không nhúc nhích nữa...

Tôi: “....” Vốn tôi còn đang tính, người này tỉnh rồi, có thể giúp đỡ khiêng gã đàn ông lực lưỡng và Sài Linh ra ngoài... Tôi phải triệt để hủy bỏ căn Hung ốc sát này mới được, nhưng không ngờ rằng, hắn không sợ đến ngất đi, mà ngược lại là tự mình đập ngất mình luôn?

Tôi lắc lắc đầu, lại thở hắt ra một hơi, nhanh chân đi đến trước mặt người làm nhà họ Sài đó, ngón tay thăm dò hơi thở của hắn, xác định không vấn đề gì xong, mới dìu hắn dậy, kéo lê đi ra ngoài cổng.

Rất nhanh tôi đã đưa hắn ra bên ngoài hậu viện, tiếp đấy tôi lại quay về, lôi Sài Linh cùng gã đàn ông lực lưỡng kia ra ngoài.

Sài Linh còn đỡ, gầy gầy bé bé, không tốn sức lực gì mấy, nhưng gã đàn ông lực lưỡng kia thì tốn không ít sức lực của tôi.

Sau khi tôi đưa hết bọn họ ra ngoài xong, ý thức cả người lại có chút thảng thốt...

Thậm chí lần này tôi cũng đều chẳng biết đây là tác dụng phụ của Sát thuật, hay là cái luồng khí xác chết vừa nãy tổn thương đến cơ thể tôi.

Lúc trước, trong hậu viện là sương mù dày đặc đến mức giơ tay không thấy năm ngón, giờ này sương mù đã tiêu tan triệt để rồi, vầng trăng trên bầu trời phảng phất đều sáng tỏ hơn không ít.

Chỗ không xa, truyền lại tiếng gọi hơi có chút bất an.

Giọng nói này chẳng phải chính là Phùng Quân sao?

Tôi ngoảnh đầu nhìn qua, đã có thể nhìn thấy Phùng Quân, cùng với Sài Dục đang đứng đợi ở cổng hành lang rồi.

Lúc này tôi đã chẳng còn bao nhiêu sức lực nữa, ý thức càng ngày càng thảng thốt.

Loạng choạng lùi sau hai bước, tôi lùi đến chỗ gian nhà tranh của bà cụ Hà, dựa nghiêng ngồi xuống.

Vốn định gọi Phùng Quân lại, nhưng cổ họng khó chịu không tả nổi, không gọi ra tiếng được, tôi chỉ có thể giơ tay vẫy vẫy, cho Phùng Quân một tín hiệu.

Rõ ràng theo tôi thời gian dài rồi, nên tốc độ phản ứng của Phùng Quân cũng nhanh hơn, động tác tay của tôi còn chưa xong, hắn đã vội vã chạy lại chỗ tôi bên này.

Chưa tới nửa phút, Phùng Quân đã chạy đến trước gian nhà tranh.

Lúc này thần sắc của hắn cũng toát ra vẻ bất an đến cực độ: “La tiên sinh... Cậu thế này là... Trên mặt cậu nhiều khí đen quá...”

Tim tôi điên cuồng đập thình thịch.

Vô thức mò lấy điện thoại ra, dùng camera trước làm gương.

Quả nhiên trên mặt khí đen lởn vởn, có điều đây không phải là khí đen trên tướng mặt, mà giống như đám khí xác chết vừa nãy không hề tan đi, vẫn đang bao trùm trên mặt tôi vậy.

“La tiên sinh cậu đều đã thế này rồi.. Cái thứ ở bên trong rốt cục dữ đến mức nào? Giải quyết bỏ chưa...?” Phùng Quân rõ ràng mang bộ dạng định tới dìu tôi, nhưng lại không dám tùy tiện chạm vào tôi.

“Giải quyết thì giải quyết rồi, có điều vẫn cần diệt cỏ tận gốc, các anh bất cứ ai cũng không được vào trong, đi bảo Sài Dục sắp xếp người qua đây, đốt bỏ căn nhà trạch này đi, ba người ở ngoài cổng đó, người đàn ông hình thể tốt nhất kia bị gãy chân, sắp xếp cho anh ta đi viện, hai người còn lại phơi nắng nhiều chút là có thể hồi phục.” Tôi cắn răng, gắng gượng khiến bản thân giữ tỉnh táo, bắt đầu sắp xếp công việc tiếp sau với Phùng Quân.

Phùng Quân trịnh trọng gật đầu, biểu thị đều đã nhớ rõ.

Tôi cuối cùng dặn dò hắn, bảo hắn sắp xếp xong những việc này, thì đưa tôi qua gặp Trần mù.

Nói xong tôi xua xua tay, ra hiệu cho hắn đi xử lý công việc.

Trong mắt Phùng Quân rõ ràng vẻ lo âu không giảm, có điều vẫn căn cứ theo những gì tôi nói quay người đi làm.

Tôi mò lấy Bút Địa Chi và nghiên mực ra, chấm chỗ máu chó đen và chu sa còn lại, vẽ hai đạo phù lên trên áo chỗ ngực mình, bên trái là một đạo Áp trấn thần chú, bên phải thì là Trấn sát phù.

Tôi sợ thứ khí xác chết này còn có tác dụng phụ gì, ít nhất ngoài độc tố ra, có hai đạo phù này, tôi liền yên tâm hơn rất nhiều.

Sau khi làm hết những việc này xong, cái cảm giác quay cuồng ấy đã khiến ý thức tôi trở nên mơ hồ rồi.

Tôi mê mệt định nhắm mắt lại.

Nhưng lờ mờ, lại cảm thấy dường như có một người xuất hiện bên cạnh tôi, đỡ lấy vai tôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận