Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 650: LIÊN QUAN

“Khí chính sát đến từ chu sa và máu chó đen, phối hợp với đặc tính hóa sát đuổi tà của bản thân chất đồng, cùng với Áp trấn thần chú này, bạch sát hắc sát thông thường, gặp phải là chắc sẽ không hóa sát được, huyết sát cũng chẳng chặn được mấy đòn đâu, Thương Tượng, nếu anh biết đường lối của Thần bà, thì chắc có thể thành đại tài.”

“Đợi xong nếu có thời gian, anh có thể tới Triều dương trạch tìm tôi, chúng ta có thể nói chuyện với nhau, hoặc giả anh còn có thể chế tác ra vật trừ tà còn tốt hơn nữa, Thập Lục, mày cũng nói chuyện nhiều hơn với lão Thương đi.”

Ánh mắt Thương Tượng càng hưng phấn hơn, anh ta gật đầu lia lịa, nói cầu còn không được.

Tiếp đấy anh ta lại vội lấy ra cây gậy khóc tang khác được bọc lại, nói: “La tiên sinh, vụ lần trước bà cụ kia chẳng nói là có người lấy trảm quỷ đao ra làm phi đao sao? Tôi nghĩ là, cứ làm thêm một cây gậy khóc tang, tránh việc cái gậy này cũng bị tiêu hao nữa.”

“Đợi xong rồi tôi nói chuyện với Trần tiên sinh, đánh thêm một vài món nữa.”

Tôi: “....”

Lúc này tôi mới phát hiện, bản lĩnh vô tình khiến người ta sặc của Thương Tượng, cũng chẳng kém cạnh gì so với Lưu Văn Tam.

Gậy khóc tang tôi có một cây rồi, cây này đương nhiên liền giao luôn cho Trần mù, Trần mù rõ ràng cũng tương đối hài lòng.

Sau đó bèn là Phùng Bảo khiêng Trương Nhĩ từ trên xe vào trong sân nhà Thương Tượng phơi nắng, tiếp đấy tôi lại sắp xếp cho Phùng Quân đưa trảm quỷ đao qua nhà họ Sài, giao cho bà cụ Hà.

Tôi thì theo Thương Tượng vào trong gian phòng dụng cụ của anh ta, cùng anh ta nói chuyện liên quan đến những tầng Phong thủy bàn khác của Định la bàn, và vẽ thêm nhiều sơ đồ hơn, trong thời gian này tôi cũng đem Định la bàn đưa cho Thương Tượng, để anh ta nghiên cứu.

Thời gian nhoáng cái đã qua, đợi lúc tôi bảo đã hòm hòm rồi, từ trong phòng dụng cụ ra ngoài, bên ngoài ánh nắng đã vô cùng gay gắt, liếc điện thoại một cái, hóa ra đã là hơn ba giờ chiều rồi.

Trong sân, Phùng Bảo đứng thừng thững ở dưới bậu cửa hút thuốc, Dương Hưng thì đứng canh ở cổng nhà Thương Tượng, lúc tôi ra đến sân, hắn còn liếc tôi một cái.

Trần mù thì ngồi trên một cái ghế ở trong gian chính, trảm quỷ đao và gậy khóc tang bằng đồng đều đặt nằm giữa hai chân lão.

Trương Nhĩ vốn nằm thẳng ở ngoài sân phơi nắng cũng đã tỉnh rồi!

Lão đứng ở trong sân, mặt liên tục phơi về phía có nắng, làn da vốn trắng bệch cũng đã bị phơi đỏ bừng lên.

Sau khi tôi ra ngoài, ngoài Trần mù chỉ giắt gậy khóc tang và trảm quỷ đao lên ra, Phùng Bảo và Trương Nhĩ đều nhìn sang tôi.

“Chú Trương.” Tôi gọi Trương Nhĩ một tiếng, có điều trong mắt tôi vẫn có chút vẻ phức tạp không đè nén nổi.

Trương Nhĩ gật gật đầu nói: “Phùng Bảo đã nói một chút với tôi rồi, Trần tiên sinh cũng kể rồi, may mà có các cậu đến kịp thời, chứ nếu không, tôi đã toi mạng luôn ở trong Âm trạch rồi.”

“Trong đó rốt cục là thứ gì vậy? Khiến cho đến cả chú cũng bị trúng vong luôn?” Tôi đè nén tư duy phức tạp của bản thân, dò hỏi.

Trương Nhĩ trầm mặc một chút, lắc đầu: “Tôi từ lúc xuống dưới cái giếng ngầm, vào bên trong cánh cửa đó xong, thì chỉ cảm giác sau lưng bị người ta thổi một hơi, rồi liền chẳng biết đã phát sinh gì nữa.”

“Thế này...” Đầu mày tôi nhíu chặt lại với nhau, Trương Nhĩ đến giáp mặt còn chưa có cơ hội mà đã bị trúng vong, thế này cũng hơi bị đáng sợ luôn.

Ngay tiếp đó, Trương Nhĩ lại mở miệng nói: “Cái chỗ đó, lần sau lúc tiếp tục vào thì phải làm đủ công tác chuẩn bị, nếu như có vật trấn sát cực kỳ mãnh liệt, thì chắc sẽ không bị trúng vong, trên người tôi không có.”

Cúi đầu xuống, Trương Nhĩ liền nhòm vào thắt lưng tôi, nói: “Thắt lưng cậu có một cây gậy khóc tang, Trần tiên sinh bản thân đã là một người dẫn đường âm, quỷ quái đều tránh né ông ta, tôi trúng chiêu cũng là hợp lý.”

Lời này của lão đích thực chẳng có vấn đề.

Kỳ thực theo tìm hiểu thời gian này, tôi cũng phát hiện Trương Nhĩ tuy là Phong thủy sư, nhưng thủ đoạn của lão không hoàn toàn là đường lối chính đạo, giống như lần trước vẽ quỷ phù, ngược lại là lợi dụng việc trúng vong để đối phó với lão già trộm thọ.

Vậy thì quỷ quái dễ dàng khiến lão trúng vong, cũng là lẽ đương nhiên.

Lúc này, Trần mù đã đi đến bên cạnh tôi và Trương Nhĩ.

Lão bình thản mở miệng nói: “Thập Lục, việc liên quan đến Liễu Dục Chú, chú cũng có nói qua với Trương tiên sinh rồi, ông ấy cho rằng có thể đàm phán.”

“Mày chẳng phải còn có chuyện cần hỏi à, đợi hỏi xong thì chúng ta xuất phát đi tìm Liễu Dục Chú luôn.”

Lời nhắc của Trần mù mới khiến tôi phản ứng lại.

Hít sâu một hơi, tôi hơi có chút khàn giọng hỏi một câu: “Chú Trương, trước khi chúng ta đi, cháu còn muốn hỏi chú chuyện về một người.”

Trương Nhĩ có vẻ nghĩ ngợi, bảo tôi cứ hỏi không cần ngại.

Tôi im lặng một chút, rồi mới nói: “Người cháu muốn hỏi là Cố Nhược Lâm, trước khi tới tìm chú, cháu có qua thôn Kính Khẩu một chuyến, xuống dưới miếu Thành hoàng, cháu nhìn thấy Cố Nhược Lâm nằm trong một gian phòng ở sâu trong miếu Thành hoàng, cô ta hôn mê bất tỉnh.”

Tâm mày Trương Nhĩ ngưng lại một phát, lão mở miệng nói: “Tôi biết cậu và nhà họ Cố có chút quan hệ, có điều Phùng gia chủ cũng kể với tôi không ít, cậu dường như không cần thiết phải có quan hệ gì với Cố Nhược Lâm cả.”

Tôi không ngờ Trương Nhĩ lại trả lời một cách thẳng thừng như vậy.

Lão không nói đến sự việc, mà trực tiếp bảo tôi không cần thiết phải có quan hệ với Cố Nhược Lâm...

Hành động này đã biểu thị rất rõ rệt, việc hôn mê của Cố Nhược Lâm, không thoát được việc có liên quan đến lão.

Quả nhiên, giây tiếp theo Trương Nhĩ liền trực tiếp nói luôn: “Cố Nhược Lâm không giống với những gì mà cậu nhìn thấy, bố của cô ta có một cuộc giao dịch với tôi, bây giờ thời gian đến rồi, ông ta thực hiện lời hứa, cho người tới đây, việc này cũng là chuyện của chú Trương, không thể kể quá nhiều với cậu được.”

Khi tôi mở miệng nhắc đến ba chữ Cố Nhược Lâm, Dương Hưng đã ngoảnh đầu nhìn lại rồi.

Trương Nhĩ nói hết những lời này xong, Dương Hưng đã chuyển qua nhìn chòng chọc sang Trương Nhĩ.

“Chú dượng của tôi Cố Khai Dương có giao dịch gì với ông?” Dương Hưng quay đầu, trực tiếp đi vào trong sân, sải bước đến trước mặt Trương Nhĩ.

Chưa đợi Trương Nhĩ tiếp tục nói, Dương Hưng đã liền lạnh như băng nói: “Bất kể là giao dịch gì, ông lập tức cho Nhược Lâm tỉnh lại!”

“La Thập Lục đích thực không có liên quan gì đến Nhược Lâm, nhưng cô ấy là em họ tôi! Ông mà tính toán gài bẫy cô ấy, tôi sẽ không đồng ý, thành phố Nội Dương cũng sẽ chẳng có người có thể bảo vệ được ông!”

Lời nói của Dương Hưng không chút khách khí, trực tiếp liền mở miệng uy hiếp Trương Nhĩ luôn.

Ánh mắt nhìn Dương Hưng của Trương Nhĩ, ngược lại lạnh lùng hơn không ít.

“Trương mỗ vào nghề mấy chục năm, gặp quỷ quái không ít, có thể uy hiếp tôi cũng không ít, có điều tôi còn hiếm bị người người trẻ tuổi như thế này uy hiếp qua, tôi biết cậu tên là Dương Hưng, cũng biết gia nghiệp nhà họ Dương của cậu không nhỏ, nhưng lời mà cậu nói, đối với tôi mà nói chẳng có tác dụng gì.”

“Nếu cậu muốn Cố Nhược Lâm tỉnh lại thật, thì tôi có thể đưa “cô ta” cho cậu, nhưng không phải là bây giờ.”

Trong lúc nói, giọng của Trương Nhĩ cũng lạnh hơn rất nhiều.

Nhưng những lời này của lão lại khiến tim tôi không ngừng đập điên cuồng.

Lão nói đem “cô ta” đưa cho Dương Hưng, tuyệt đối không phải đơn giản là đưa ra...

Nhưng Dương Hưng rõ ràng không nghe ra những điểm này, quan trọng nhất là, hắn không biết những chuyện phát sinh trên người Cố Nhược Lâm.

Hắn nhíu mày nói: “Lúc nào?”

Trương Nhĩ lạnh nhạt nói: “Tôi và Tập Lục có việc gấp cần làm, sau khi xử lý xong chuyện này, hơn nữa đem “cô ta” đưa cho cậu cũng chưa đến thời điểm, tôi bây giờ mà đưa “cô ta” cho cậu, “cô ta” sẽ chẳng còn được mấy ngày bình yên nữa.”

Mặt Dương Hưng lập tức lại biến sắc, hắn nói: “Cơ thể Nhược Lâm cũng có vấn đề?”

Trương Nhĩ không mở miệng nữa, Dương Hưng lại định truy hỏi.

Trương Nhĩ mới nói: “Cậu bây giờ đang đi cầu cạnh người khác, nên cần phải có thái độ cầu cạnh người ta, nếu như cậu nói năng thiếu lễ độ, hoặc quấy rầy làm lỡ công việc của chúng tôi, thì tôi cũng không ngại cho cậu hối hận không thôi. Còn về cô ta bây giờ có vấn đề gì, có nói cậu cũng không biết.”

“Cậu muốn cô ta lành lặn vào trong tay cậu, thì yên tĩnh một chút. Qua thôn Kính Khẩu đợi, đừng có gây trở ngại cho tôi và Thập Lục nữa.”

Mặt Dương Hưng liên tục biến sắc, hắn cũng không nói nữa.

Ngoảnh đầu nhìn tôi một phát thật sâu, rồi quay người đi thẳng ra khỏi cổng nhà Thương Tượng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận