Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 308: TỪ ĐƯỜNG CANH NÚI HUYỆN CÁC

Đám người đó lúc này mới dừng tay, tôi loạng choạng lùi ra sau tận mấy bước.

Ngao sói và Trần mù đều lùi đến bên cạnh tôi.

Tôi trơ mắt nhìn vị Âm tiên sinh kia nhặt Kim toán bàn lên.

Ông ta cúi đầu nhìn Kim toán bàn, đồng thời lại nhặt tấm da người kia lên mở ra.

Bên trong tấm da người là một cuộn sách cổ bằng da, cảm giác vỏ ngoài hơi có chút giống da dê.

Vẻ mặt của Trần mù trở nên tối sầm khó coi, lão rất ít khi thay đổi biểu cảm thế này.

Sắc mặt tôi cũng vô cùng khó coi.

Chiếc Kim toán bàn này, làm sao lại có thể rơi vào tay người khác được?!

Tôi nhấc chân lên định bước lên trước, nhưng lại bị người ta ngăn lại luôn.

Mấy người đó đều lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt giống như đang nhìn một người chết vậy.

“Da người và sách là thứ trong mộ Kế Nương, ông có thể cầm đi.” “Nhưng chiếc Kim toán bàn này, ông không được động vào!” Tôi cắn răng nói một câu.

Nhưng câu nói này của tôi chẳng có một chút khí thế nào cả.

Lúc này chúng tôi đều là cá nằm trên thớt, chưa nói đến việc mấy người Âm tiên sinh người đông thế mạnh, trên thực tế chúng tôi thậm chí còn chưa thoát khỏi vòng nguy hiểm nữa.

Âm tiên sinh lại vẫn cứ cúi đầu, một tay cầm Kim toán bàn, một tay cầm cuộn sách da dê kia.

Mấy phút sau, ông ta mới bất chợt nói một câu: “Đưa bọn họ xuống núi trước, thằng đàn ông kia sắp không trụ được rồi, đưa đến bệnh viện huyện Các cứu chữa.”

“Còn về chúng nó, sắp xếp vào trong Từ đường, không được động tay làm chúng nó bị thương, đợi về tôi còn có chuyện cần hỏi.” Nói xong, Âm tiên sinh đưa tay làm một động tác tay, rõ ràng là động tác cho người đưa chúng tôi đi.

“Ông không được....” Tôi mở miệng ra nói được nửa câu, thì liền im miệng.

Bởi vì Phùng Bảo đúng là sắp không trụ được nữa rồi.

Chúng tôi lại lấy đâu ra tư cách ra điều kiện với vị Âm tiên sinh này?

Có thể xuống núi giữ được mạng sống, đã là may mắn lắm rồi.

Trong lòng tôi cũng nghĩ nhiều thêm mấy tầng, xuống núi xong không còn ở trên quả núi này nữa, chắc ông ta kiểu gì cũng chẳng dám làm càn nữa?

Có thể tìm cơ hội khác đòi lại Kim toán bàn.

Giây tiếp theo, Âm tiên sinh lại đột nhiên nói một câu: “Cái xác chết này không ai muốn khiêng hộ cậu, cậu tự khiêng đi.” Ánh mắt của ông ta hướng lên trên xác chết của Trương Cửu Quái.

Tôi im lặng không lên tiếng, sau khi bọc xác của Trương Cửu Quái lại, thì cõng lên trên lưng.

Cũng may ngoài ra còn có hai người khác dìu lấy Phùng Bảo, rồi chúng tôi mới bị thúc giục xổ đẩy đi ra phía ngoài.

Lúc này gió tuyết đã nhỏ hơn một ít rồi.

Trước khi bước vào trong lối đi hẹp, bên tai lờ mờ vẫn còn có thể nghe thấy tiếng thổi kèn tấu nhạc.

Tôi không nhịn được ngoảnh đầu lại nhìn một cái.

Phía trước hồ băng, đội ngũ đoàn người Âm tiên sinh vẫn đang ở đó.

Đến khoảng cách ở chỗ rãnh núi này, tôi lại đi nhìn ngọn núi băng có mộ Kế Nương kia, thì đã chẳng còn nhìn rõ gì nữa rồi.

Không biết Mã Bảo Nghĩa và Trương Nhĩ sẽ có kết cục gì.

E rằng đến bảy tám phần, là Kế Nương sẽ vũ hóa thành công.

Tư duy của tôi vẫn có đôi chút loạn cào cào lên.

Hơn một tiếng sau, chúng tôi bước ra khỏi rãnh núi.

Lúc từ cái thang chỗ cổng vào trong rãnh núi bước xuống xong, tôi mới nhìn thấy điện thoại của mình.

Đêm hôm đầu tiên ở đây gặp phải cái thứ chẳng biết là người hay là quỷ kia, điện thoại của tôi bị rơi, lúc này nhặt lên, phát hiện ngoài màn hình bị vỡ ra, thì chẳng bị hỏng gì.

Điện thoại thông báo lượng pin không đủ, thời gian thì là năm giờ chiều.

Bất giác, thời gian hóa ra đã trôi qua một ngày một đêm.

Lúc đi qua nghĩa trang, tôi mới phát hiện, người mà hội Âm tiên sinh đưa tới, hoàn toàn không chỉ có một đoàn người kia.

Nghĩa trang của Mã Bảo Nghĩa trực tiếp bị người ta vây lại.

Trên mặt đất ở bên ngoài, có không ít áo đại liệm màu đỏ bị chất đống lại.

Ngoài ra còn có một số xác chết được đưa ra ngoài.

Áo đại liệm chắc chắn là quần áo của xác chết ‘Kế Nương cưới chồng’ mà Mã Bảo Nghĩa trộm trong bao nhiêu năm nay, lột xuống nhưng không đem vứt đi.

Còn về những xác chết khác, thì là số mà Mã Liên Ngọc không đưa theo.

Lúc chúng tôi đi ngang qua, có người lên trước nói chuyện với người đi theo chúng tôi.

Chung quy là những người đó cũng chẳng có chút thiện cảm nào với chúng tôi.

Đi xuống núi nhanh hơn so với lên núi một chút, nhưng cũng phải mất gần năm tiếng đồng hồ.

Đợi đến phía ngoài Hoành triều sơn, Phùng Bảo đã sốt đến mức mê sảng rồi, không ngừng nói mê, la hét La tiên sinh mau chạy đi, đừng quản hắn các kiểu.

Tôi nghe mà trong lòng chẳng biết là tư vị gì.

Phùng Bảo nhất quyết đừng có xảy ra chuyện gì.

Xuống khỏi Hoành triều sơn, chúng tôi chẳng còn cách nào khác mà phải đường ai nấy đi...

Phùng Bảo được xe đưa đi bệnh viện, tôi và Trần mù thì bị ba người áp giải lên một chiếc xe Kim Bôi khác.

Tài xế lái xe, là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, cậu ra rõ ràng có chút sợ hãi.

“Chỗ này như gặp quỷ rồi... Trên đường sao lại có sương mù nổi lên?” Ba người còn lại thì đang nói chuyện với nhau, rồi đưa thuốc cho cậu ta.

Bảo cậu ta đừng có nói mấy thứ linh tinh thế nữa, nhanh lái xe qua Từ đường.

Tôi rõ ràng nhìn ra được, bọn họ đều là một đám người coi Âm tiên sinh là người đứng đầu.

Chỉ là không biết đây là một gia tộc, hay là tổ chức gì, thời gian tồn tại chắc chắn không phải quá ngắn.

Sợ rằng là những người mà năm đó Kế Nương để lại, liên tục sinh sôi cho đến ngày hôm nay.

Trần mù cúi đầu, mò thuốc lá cuộn ra hút.

Bọn họ cũng chẳng làm khó tôi và Trần mù, chỉ là ánh mắt toát ra vẻ lạnh lùng mà thôi.

Tôi đỡ lấy xác chết của Trương Cửu Quái, đặt ở vị trí hàng ghế sau cùng nhất.

Ngao sói thì nằm bò ở giữa tôi và xác chết của Trương Cửu Quái, nó cúi đầu, rõ ràng cũng có chút mệt mỏi.

Bên ngoài cửa sổ đích thực không ngừng có sương mù nổi lên.

Trong đám sương mù mông lung này, lờ mờ có thể nhìn thấy không ít bóng người, đang chằm chằm nhìn chiếc xe này của chúng tôi.

Bọn họ không hiểu nguyên nhân, nhưng trong lòng tôi thì biết rất rõ.

Chúng tôi đưa theo xác chết, nhưng Trần mù lại không dẫn đường âm.

Kỳ thực trên đường xuống núi, đã có sương mù nổi lên rồi, chỉ có điều chẳng có quỷ quái nào dám lên trước chặn đường mà thôi.

Trong lòng tôi vẫn cứ liên tục lo lắng, sợ Phùng Bảo sẽ xảy ra chuyện gì.

Trong thời gian đó cũng có hỏi bọn họ mấy câu, ý là gọi điện cho những người khác của bọn họ, hỏi xem Phùng Bảo đã đến viện chưa, tình hình thế nào rồi, nhưng chẳng ai đếm xỉa đến tôi.

Cuối cùng lúc xe dừng lại, thời gian đã xấp xỉ đến nửa đêm mười hai giờ rồi.

Bọn mới chẳng mấy kiên nhẫn bảo tôi và Trần mù xuống xe.

Trần mù và ngao sói xuống xe trước, rồi tôi mới cõng xác chết của Trương Cửu Quái xuống.

Phía bên cạnh chiếc xe là một căn nhà lớn chỉ một cửa, cửa nhà xây rất cao, bên trên treo một tấm biển.

“Từ đường canh núi huyện Các.”

Bên ngoài là con đường rộng rãi, phía ngoài nữa của con đường thì là một đồng cỏ.

Lúc này ánh trăng yếu ớt chiếu lên trên con đường và đồng cỏ.

Trong làn sương mờ mịt, lờ mờ còn có thể nhìn thấy một số bò Tây Tạng đang đi đi lại lại.

“Vào đi.” Người mở miệng nói, là một người đàn ông trung niên tầm ba mươi tuổi.

Gã mặc một bộ quần áo bông đen xì xì, lúc trước khi chúng tôi đánh lộn, chính là gã định ra tay đánh vào đầu tôi.

Lúc này những người khác cũng đang cảnh giác nhìn tôi và Trần mù.

Trần mù chẳng nói gì, chỉ đứng ở bên cạnh tôi. Loáng thoáng, tay của lão dường như hơi động đậy.

Bây giờ bên cạnh chúng tôi chỉ có bốn người này, ba người áp giải chúng tôi xuống núi, cộng thêm một tài xế.

Tình thế kỳ thực không còn giống với lúc ở trên núi nữa.

Nếu Trần mù mà động thủ, tôi dám khẳng định, lão có thể xử lý được mấy người này.

Nhưng chúng tôi cũng không thể nào ra tay được. Phùng Bảo còn chưa biết an nguy thế nào, Kim toán bàn cũng bị Âm tiên sinh lấy mất...

Tư duy của tôi cũng sáng suốt hơn không ít, sau đó hít sâu một hơi, nói: “Chú Trần, chúng ta vào trong, đợi vị Âm tiên sinh đó tới gặp chúng ta.”

“Ừ.” Trần mù lúc này mới sải bước đi vào phía bên trong từ đường.

Tôi đang định cõng xác chết của Trương Cửu Quái lên đi vào trong.

Thì đột nhiên, phía sau con đường bất thình lình vọng lại một tiếng nói, kêu lên một câu: “Ê, thằng bói quẻ đằng kia, có thể xem cho tao tý được không?”

Tôi vô thức ngoảnh đầu lại nhìn một cái.

Lớp sương mù ở bên đường kỳ thực đã gần tan hết rồi.

Bên cạnh một cái cột đường, có một “đứa trẻ con” tầm mười mấy tuổi ngồi đó.

Tuổi tác của hắn kỳ thực cũng chẳng còn nhỏ nữa, chỉ là người không cao, nhìn lên trông có chút giống như người lùn.

Ánh mắt của hắn đầy u ám, trong tay còn nâng một thứ đồ, đang chằm chằm ngó sang tôi kia.

“Nửa đêm nửa hôm, người ở đâu chui ra thế, lượn nhanh!”

“Hai đứa này là Âm tiên sinh bảo nhốt vào từ đường! Đừng có tới làm loạn linh tinh!”

Gã đàn ông trung niên kia cực kì mất kiên nhẫn, hướng về phía thằng lùn kia quát một câu, còn làm một động tác xua đuổi, như đang đuổi người ta đi vậy.

Ánh trăng, đột nhiên trở nên càng lạnh lẽo âm u hơn vài phần.

Thằng lùn kia đột nhiên cười cười, ánh mắt của hắn chuyển sang nhìn lên người gã đàn ông trung nhiên.

“Tao tìm tiên sinh bói quẻ, mày chõ mõm vào, là muốn chết à?” Giọng nói bất thình lình của hắn, tràn ngập sự u ám và áp lực.

Gã đàn ông trung niên kia mặt liền biến sắc, thêm vài phần thẹn quá hóa khùng.

Trần mù đột ngột cúi đầu gọi tôi một câu: “Thập Lục, mày chẳng phải định đợi Âm tiên sinh về à? Trời đêm tối thế này, bên ngoài không yên lành, vào từ đường đi.”

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương cuối cùng ngày hôm nay rồi. Có người nói tôi cứ cố định số lượng đăng, đúng thật là dạo gần đây cố định rồi, nhưng nội dung của mỗi chương dài hơn trước không ít... Tôi mà tách chương ra thì cũng có thể thành bốn chương rồi... Số lượng vẫn được đảm bảo mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận