Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 500: ĐIỂM ĐẤT NHÀ, SỬA PHONG THUỶ

Cửa nhà vệ sinh đóng lại, tôi ngẩn ngơ nhìn cánh cửa màu trắng, nhưng trong lòng lại trào lên từng làn hơi ấm áp.

Đợi lúc Từ Thi Vũ ra ngoài, trên mặt cô ta không hề có chút vệt nước mắt nào, thậm chí trong mắt cũng chẳng có bao nhiêu vằn máu, rõ ràng là đã rửa ráy qua rồi.

Toát ra từ trong thần sắc của cô ta, phần nhiều cũng là vẻ vui mừng và ngời sáng.

Ánh mắt tôi cũng không tiếp tục tránh né nữa, đồng thời cũng đi rửa ráy một lượt.

Tiếp sau nữa, bèn là Từ Thi Vũ đưa tôi đi làm thủ tục xuất viện.

Cô ta rất chu đáo, cũng bàn bạc đơn giản với tôi một chút, đúng thật không cần thiết phải nằm viện thời gian dài, có thể nghỉ ngơi ở nhà họ Phùng, hoặc qua bên Triều dương trạch của chú Trần.

Đồng thời, cô ta cũng không nhắc đến việc qua thôn Liễu Hà.

Lúc trước khi rời khỏi viện, tôi còn gửi tin nhắn cho Lưu Văn Tam, kể tình hình của tôi.

Lão thì cũng chẳng trả lời tôi.

Có điều có Hà Thái Nhi chăm sóc lão và Trần mù, tôi cũng không lo lắng.

Nói thật, tôi chẳng biết một chút gì về thành phố Nội Dương.

Chỗ nào có phố gì, có thể lượn lờ thăm thú gì, tôi đều không biết.

Nói là tôi đưa Từ Thi Vũ đi chơi, chẳng bằng nói Từ Thi Vũ dắt tôi đi một vòng khu trung tâm sầm uất của thành phố Nội Dương.

Tôi sắm cho cô ta một bộ mỹ phẩm.

Từ Thi Vũ vui như một cô gái nhỏ, làm gì còn bộ dạng của dương sai nữa?

Hơn nữa ở cửa hàng đó, cũng có thợ trang điểm giúp trang điểm cho cô ta.

Bản thân Từ Thi Vũ, đã rất đẹp rồi.

Tôi từng nghĩ tới một câu thơ: “Nước trong mọc phù dung, thiên nhiên đi trạm trổ.” Nay chỉ hơi trang điểm một chút, liền càng trở nên xinh đẹp rung động lòng người.

Hoàn toàn xứng với câu nói, hoa thơm khó đuổi, quốc sắc thiên hương.

Còn việc đi ăn, Từ Thi Vũ vốn định đưa tôi tới quán ăn nhỏ mà bình thường cô ta hay tới.

Nhưng tôi biểu thị, tuy món ăn thường ngày khá ngon, nhưng không thể cứ ăn mãi mấy món đó được, hơn nữa hôm nay là tôi trả tiền, không cần tiết kiệm.

Từ Thi Vũ cười rất sảng khoái, nói thế thì cô ta không khách khí nữa.

Cô ta cũng có chỗ rất muốn đi nhưng bình thường không dám đi, tôi hôm nay nhất định sẽ phải xẹp ví.

Thời gian nguyên một ngày, trôi qua rất nhanh, tôi cũng hiếm được nhàn nhã, càng cảm thấy ấm áp hơn.

Lúc gần chập tối, Từ Thi Vũ đưa tôi tới tháp truyền hình của thành phố Nội Dương, nhà hàng lộ thiên ở trên tầng hơn bảy mươi, đối với tầng lớp làm công ăn lương bình thường, đúng thật là chi phí không thấp, có điều đối với tôi mà nói, thì chẳng đáng gì.

Đỡ âm linh xem tướng số, số tiền mà Âm dương thuật kiếm được không nhỏ, tôi ngoài việc lần đó đưa cho Từ Bạch Bì một món tiền, cùng với sửa chữa lại Kim toán bàn ra, thì gần như đều chưa từng tiêu tiền. Còn cả món đồ nhờ Phùng Khuất đem đi bán lần đó nữa, càng là một khoản tiền lớn.

Ngược lại Từ Thi Vũ tới nơi xong, lại thấy quá đắt, định kéo tôi đi.

Cuối cùng vẫn là do sự kiên trì của tôi, cô ta mới ngượng ngùng ngồi lại với tôi.

Vị trí bên rìa nhất của nhà hàng lộ thiên, có thể nhìn xuống nguyên cả thành phố Nội Dương.

Từ Thi Vũ ngơ ngẩn nhìn xuống phía dưới.

Qua một hồi lâu, cô ta mới lấy điện thoại ra bắt đầu chụp hình.

Đợi đồ ăn lên xong, cô ta cũng đưa điện thoại cho tôi, bảo tôi chụp giúp cô ta.

Tôi cũng chụp hình một cách rất nghiêm túc tỉ mỉ, còn Từ Thi Vũ thì nhìn rồi cười suốt.

Cô ta nói trên phương diện bói toán xem tướng, tôi đích thực là năng khiếu trời cho, có thể khiến rất nhiều lão tiên sinh phải chặc lưỡi, nhưng chụp hình thì thực sự không thể khen nổi.

Tôi ngượng ngùng gãi đầu, nói tôi cũng chưa từng chụp hình cho con gái bao giờ.

Trong mắt, trong thần sắc của Từ Thi Vũ, lập tức càng nổi lên thêm nhiều niềm vui hơn.

Cô ta đột nhiên nói: “Tôi có thể có một yêu cầu không?”

Tôi định thần lại, gật gật đầu: “Tôi sẽ cố làm hết sức mình.”

Ánh mắt Từ Thi Vũ lúc này mới hiện lên chút vẻ sầu muộn, tiếp đấy lại khẽ nói: “Điểm đất nhà, thì không cần mua đất đâu, nhà cũ nhà tôi nằm ở khu phố cổ, ông nội tôi không tốt, có điều đấy vẫn là nơi tôi ra đời, cũng là nơi bố mẹ tôi lớn lên.”

“Tôi không muốn chỗ đó cứ mãi âm u u ám, anh có thể sửa phong thủy chỗ đó cho tốt lên được không?”

Nói thật, lúc buổi chiều dạo phố, tôi đã từng nghĩ đến vấn đề đất nhà, cũng càng suy nghĩ đến chỗ gần Triều dương trạch mà Trần mù nói, cho dù ở đó sẽ có khu đất phong thủy không tồi, sau này cũng có thể chăm sóc lẫn nhau với Trần mù.

Nhưng dù sao chỗ đó cũng ở gần lò hỏa thiêu, cách nội thành lại rất xa, đối với Từ Thi Vũ mà nói không thể nào thuận tiện được, cũng không thích hợp làm hàng xóm.

Tôi còn từng nghĩ, lại phải tìm nhà họ Phùng giúp chọn một chỗ thích hợp, tốt nhất phải ở trong nội thành, tiền tôi chi toàn bộ, không cần nhà họ Phùng bỏ ra.

Nhưng không ngờ, Từ Thi Vũ lại bảo sửa phong thủy căn nhà cũ của nhà cô ta.

Hơi hồi tưởng lại, tôi trầm giọng trả lời: “Con phố cũ đó, vị trí địa lý đúng thật không tồi, chỉ có điều trong cả con phố, hầu hết các căn nhà đều có vấn đề về phong thủy. Không phải Xuyên tâm sát trước cổng, thì cũng là Xung lộ sát.”

“Nhà cũ nhà cô, càng là Đại lộ xông thẳng cổng chính, ám tiễn bắn người ác.”

“Ngoài cổng trồng cây hòe, trong nhà nuôi hoàng tiên, Từ Bạch Bì dùng chính sự hung ác của bản thân để cưỡng chế trấn áp sự xung đột của sát khí phong thủy, nên những năm nay mới bình an vô sự, người bình thường, không chịu nổi luồng khí đó.”

Từ Thi Vũ mím mím môi, khẽ nói: “Tôi biết rồi.”

Tôi trầm ngâm một lát, nói: “Phong thủy tất nhiên có thể sửa, nhưng tôi không đề xuất cô trú ở đó, chuyện của Từ Bạch Bì những năm nay, chắc là cũng làm tổn hại đến không ít hàng xóm láng giềng, mất con cháu, việc này đồng nghĩa với huyết thù, sinh sống lâu dài, cô sẽ bị người ta chỉ trích, lời ra tiếng vào cũng không thiếu được.”

“Phía cảnh sát đang tìm kiếm những đứa bé kia, ông nội tôi cũng hại chết không ít người, trốn tránh không giải quyết được vấn đề, mà ngược lại là thay ông ta chuộc tội thì nội tâm tôi mới hết bất an, cũng hy vọng bố mẹ tôi dưới suối vàng được yên lòng.”

Từ Thi Vũ vẫn rất nghiêm túc, đồng thời dưới đáy mắt cô ta cũng có đôi phần day dứt.

Tôi dường như hiểu được ý tứ sự day dứt này của cô ta.

Nhưng trong lòng không hề trách cứ, mà ngược lại cảm thấy thương xót.

Hơn nữa cô ta nói hai chữ chuộc tội này, càng khiến tôi cảm thấy, cô đúng là dám gánh vác trách nhiệm, điều mà rất nhiều đàn ông không có, cũng không dám có!

Đang lúc Từ Thi Vũ còn định mở miệng nói tiếp.

Thì tôi cũng thở hắt ra một hơi dài, gật gật đầu, nói: “Được, vậy để tôi nghĩ cách, sửa nó thành nhà phong thủy.”

“Ám tiễn bắn người ác đúng là dữ, nhưng loại địa thế này rất ít, nếu có thể lợi dụng tốt, hoặc giả sẽ có hiệu quả ngoài dự đoán cũng không chừng.”

“Ngoài ra, việc chuộc tội này để một mình cô đi làm, có phần hơi làm khó cho cô quá.”

“Từ Bạch Bì vĩnh viễn ở lại bên ngoài nhà họ Cẩu, không chịu sự trừng trị của pháp luật được. Cũng không cách nào như Lý Đức Hiền, để pháp luật đưa ra câu trả lời cho những người từng bị lão hãm hại. Đây cũng coi như là sơ suất của tôi.”

“Hoặc giả, tôi có thể bắt đầu từ phong thủy của cả con phố này trước, nhà bọn họ đại bộ phận đều là hung trạch có phong thủy cực xấu, gia đình sống ở trong đó cả đời trắc trở, sửa cho phong thủy trở lại bình thường, thậm chí là cho bọn họ tài vận, gia vận, việc này cũng có thể giúp cô.”

Tôi vừa dứt lời, Từ Thi Vũ liền vô cùng mừng rỡ, thậm chí trong mắt cô ta còn có chút vẻ không thể tin nổi.

“Đúng là được à? Bao nhiêu hộ gia đình như vậy, việc này có quá làm khó cho anh không?” Từ Thi Vũ vẫn bất an dò hỏi.

Tôi cười cười nói: “Tôi cũng cần tích thiện tích đức, không chỉ vì bố mẹ tôi, vì ông nội tôi, mà cũng là vì bản thân tôi.”

“Thời gian này, trong tay tôi cũng có sát nghiệp, cho dù là thay trời hành đạo, nhưng kiểu gì cũng có ảnh hưởng. Cô không cần lo, thêm nữa, việc này cũng có thể nâng cao trình độ của tôi trên phương diện phong thủy.” Từ Thi Vũ nghe vậy mới yên tâm hơn không ít.

Ăn uống xong, tôi liền đề nghị đêm nay qua nhà cũ cô ta ở, tôi bắt tay vào việc sửa đổi bố cục phong thủy luôn.

Từ Thi Vũ ngay lập tức lắc đầu từ chối, nói cô ta phải để tôi nghỉ ngơi, không thể vì cô ta mà lại khiến tôi bôn ba mệt mỏi.

Tôi từ tốn giải thích, nói sửa phong thủy, chứ có cần đấu xác quỷ đâu, làm việc nghỉ ngơi bình thường là được, những thứ khác thì cũng bình thường như ăn với ngủ thôi.

Từ Thi Vũ vẫn nửa tin nửa ngờ.

Tôi vẫy tay gọi nhân viên tới thanh toán.

Chuẩn bị đưa Từ Thi Vũ đi trước rồi nói sau.

Kết quả tôi không ngờ được là, lúc nhân viên phục vụ đi tới, trong tay lại cầm menu, sau khi mở ra xong bên trong kẹp một tờ hóa đơn nhỏ.

Cậu ta mỉm cười bảo với tôi, hóa đơn của chúng tôi, đã được một vị tiểu thư thanh toán rồi.



[Tác giả có lời muốn nói]

Cảm tạ bốn cái ‘Chứng nhận đại thần’ của bạn đọc ‘angel_devil’, La mỗ chói hoa hết cả mắt rồi, ngàn lần cảm ơn sự tán thưởng cao độ của bạn.

Lại cảm ơn ‘Chứng nhận đại thần’ và sự ủng hộ dài kỳ từ trước tới nay của “Ninh Tĩnh Chí Viễn”.

Chương mới hôm nay kết thúc tại đây. Dạo này tôi ổn định ngày ba chương, cực lực muốn duy trì chất lượng, câu chuyện đã đi vào một nút thắt then chốt khác, cần lấp các hố đã đào phần trước thúc tiến phần sau, đợi tôi chuẩn bị tiết tấu đề cương chính xong, sẽ tiếp tục bạo chương nữa!

Tiểu Hắc bối bổ thăng cấp, La Thập Lục cũng cần lên cao thêm lần nữa rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận