Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 641: MẤT HỒN

Tôi vụt cắn đầu lưỡi một phát, lập tức cả người đều tỉnh táo hơn không ít.

Đồng thời tôi cũng quát lớn một câu: “Dương Hưng! Xác thịt cũng không cần, bay lượn linh tinh là muốn chết à?!”

Gào hết câu này xong, tôi đột ngột rút cây gậy khóc tang ở thắt lưng ra, quay đầu đập một gậy thật mạnh xuống!

Trước tiên là một tiếng vù, nửa đầu tiên tôi còn đập không khí, sau đó là rầm một phát đập lên trên vách tường trước mặt, lực phản chấn khiến lòng bàn tay tôi đau đớn từng cơn, tôi loạng choạng lùi ra sau hai bước, đập người vào bên trong gian phòng.

Nhưng kết quả thân người lại cảm giác lạnh ngắt một phát, giống như có thứ gì đó áp sát lại, khiến trên người nổi đầy da gà vậy.

Trong lúc tôi lùi sau dùng gậy khóc tang chống thẳng lên mặt đất, thế này thân người mới đứng lại được. Chỉ có điều trước mắt đúng thật trống trơn, chẳng có thứ gì cả.

Tôi sờ sờ lên vai, cũng liếc mắt ngó một phát, trên vai tôi lờ mờ có một vết bàn tay, có điều nó đang nhanh chóng biến mất.

Tim liên tục đập thình thịch, may là tôi không trực tiếp ngoảnh đầu lại luôn, nếu không cũng sẽ trúng chiêu.

Thở dốc đứng vững người lại, tôi quay đầu nhìn trong phòng một cái, “người” đứng ở đầu giường đã biến mất không còn nữa.

Cố Nhược Lâm thì vẫn nằm trên giường bất động không nhúc nhích, vừa nãy động tĩnh lớn như vậy mà cô ta cũng không tỉnh...

Tôi cực lực bình ổn lại hơi thở, đi đến cạnh giường.

Hơi thở của cô ta rất ổn định, cũng không cần dùng tay đi kiểm tra hơi thở, đầu mày tôi nhíu chặt lại, lẽ nào Cố Nhược Lâm cũng mất hồn rồi?

Ngôi miếu Thành hoàng này đối với tôi mà nói nguy hiểm không lớn, nhưng đối với những người bình thường như bọn họ, thì là nơi hiểm ác rồi.

Có điều cô ta có thể xuất hiện ở đây, còn ở trong căn phòng này, chắc chắn không phải là tự bản thân mình tới, lẽ nào là Trương Nhĩ?

Năm đó Trương Nhĩ di hồn của con gái ruột Cố Khai Dương lên trên thân xác hiện giờ của Cố Nhược Lâm, trong chuyện này còn có gì kỳ quặc nữa? Hay là Trương Nhĩ có mục đích gì?

Đang lúc tôi nghĩ ngợi, thì sau lưng đột nhiên lại có âm thanh truyền lại.

Vừa nãy trải qua một lần sau lưng bị “thổi đèn”, tôi sớm đã có sự cảnh giác, rút gậy khóc tang lên, quay người liền đập một gậy xuống!

Lần này động tác của tôi càng ác liệt, tốc độ cũng càng nhanh hơn!

Kết quả thứ xuất hiện sau lưng tôi, hóa ra lại là khuôn mặt của Dương Hưng! Mặt mũi gã nanh ác, hung hãn, trong miệng chửi rủa, nói: “Đều là tại mày! Tao giết mày!”

Trong tay hắn còn có một cái lư hương cực kỳ nặng, quá bán là bê từ phía trước tượng Thành hoàng ra.

Hắn giơ cao cái lư hương, đập thật mạnh về phía đầu tôi.

Tuy rằng thân thủ của tôi tầm thường, nhưng gặp nhiều nguy hiểm sống chết rồi, năng lực phản ứng sớm đã vượt xa so với người thường, động tác này của Dương Hưng đối với tôi mà nói, giống như đang tua chậm vậy, vô cùng chậm chạp.

Tôi hoàn toàn có thể một gậy đập trúng yếu huyệt của hắn, sau đó né ra!

Nhưng tôi không thể nào lấy mạng của Dương Hưng được, lực đánh trên tay thả lỏng một phát, thân người né qua một bên, tiếp đấy tôi tiếp luôn một đạp đá trúng ngực hắn.

Dương Hưng hự lên một tiếng, liền ngã ngửa thẳng luôn ra sau. Lư hương đập lên trên mặt đất, rồi lăn ra đến cửa. Hắn bò từ dưới đất dậy, thần sắc vẫn hung hãn như cũ, con mắt trợn trừng nhìn tôi càng hung ác hơn.

Lúc này tôi mới xác định, Dương Hưng đã tỉnh lại rồi.

Tôi nhíu mày nhìn hắn, không giảm phòng bị, đồng thời trầm giọng nói: “Vừa cứu mày xong, phát này của mày đủ để lấy mạng tao, Dương Hưng, đường đường là đại thiếu gia nhà họ Dương mà ra tay thâm độc thế này à?”

Dương Hưng ôm lấy ngực, ánh mắt hắn lại trở nên phẫn nộ oán hận, lúc nhìn lên trên đầu chiếc giường gỗ, thân người lại run lên một phát, giơ tay chỉ vào Cố Nhược Lâm, môi hắn mấp máy, rồi mới khàn giọng thốt ra một câu: “Cô ấy tới tìm mày, nhưng mày nhìn cô ấy xem, thành thế nào rồi?!”

“Tao thâm độc, hay mày tàn độc?!”

Những lời này của Dương Hưng, lại khiến tôi im lặng không nói.

Khóe mắt liếc nhìn Cố Nhược Lâm trên giường một cái, tôi cuối cùng vẫn lắc lắc đầu, nói: “Dương Hưng, lần trước ở nhà họ Phùng tao đã nói với mày rồi, đừng có đánh giá tao cao quá, cô ta sớm đã đưa ra lựa chọn rồi.”

Vẻ mặt Dương Hưng càng khó coi hơn, hắn đột nhiên nói: “Mày đến tìm tao, mày định làm cái gì?”

Giờ này ánh mắt của hắn hơi có vẻ tỉnh táo hơn chút, con mắt nheo lại thành một đường rãnh, chòng chọc nhìn tôi.

“Lần trước bảo mười ngày gặp tao, bây giờ lại đột nhiên đến tìm tao, La Thập Lục, mày có mục đích gì? Nhìn trông mặt mày đúng thật là ngây thơ vô hại, nhưng trong lòng rốt cục đang suy tính cái gì?!”

Dương Hưng hỏi ngược lại mục đích của tôi, tôi cũng chẳng kinh ngạc, lẽ ra hắn vốn phải phản ứng nhanh hơn, chỉ có điều lại bởi vì Cố Nhược Lâm mà tâm trạng loạn lên, chứ nếu không đường đường là thiếu gia của một gia tộc, không thể nào ngu dốt như thế được.

Có điều tôi cũng không thể trực tiếp nói với hắn, tôi cần dùng hắn để ép xác thanh thi ra.

Tôi trực tiếp trả lời luôn: “Để mày gặp một người, tao cũng cần gặp hắn.”

Mặt Dương Hưng càng cảnh giác hơn.

Hắn lại nhìn Cố Nhược Lâm trên chiếc giường gỗ một cái, giọng thì khàn khàn nói: “Có thể biết được tao đang ở đây, thì nhà họ Phùng cho mày không ít người theo dõi tao nhỉ? Xem ra cái người mà mày muốn gặp, có chút không dễ gặp, mày muốn gặp ông nội tao?”

Tôi cũng bắt đầu nheo mắt lại.

Dương Hưng hiện giờ vẫn không biết chuyện trong quần thể núi Nam Sơn, vậy nên mới cho rằng tôi muốn gặp Dương Hạ Nguyên?

Tôi không trả lời trực tiếp, mà nói: “Đợi mày gặp hắn rồi thì mày khắc biết, tuyệt đối là người mày tự nguyện gặp và cũng muốn gặp, tao không có ác ý gì với mày cả.”

Khuôn mặt của Dương Hưng cũng càng trở nên lạnh băng, hắn đột nhiên giơ tay lên chỉ lên trên chiếc giường gỗ, lại nói: “Mày không định quản Cố Nhược Lâm?”

“Tao sẽ hỏi chú Trương.” Tôi bình tĩnh trả lời: “Chú Trương sẽ không hại người.”

“Chú Trương? Cái chỗ này, mày biết?” Giọng nói của Dương Hưng đột nhiên trở nên hung hãn.

“Cô ấy có chuyện, mày cũng biết?!” Dương Hưng rõ ràng không khống chế nổi cảm xúc, lại định lên trước động thủ.

Có điều tôi nhấc gậy khóc tang lên một phát, hắn liền vụt đứng khựng lại, không dám lên trước.

Kỳ thực tôi không muốn tiết lộ quá nhiều, nhưng trong lời nói muốn tránh tất cả mọi chuyện ra, đối với tôi mà nói cũng quá hao tâm tổn trí.

Huống hồ đợi Dương Hưng gặp xác thanh thi xong, rất nhiều chuyện hắn đều sẽ biết, căn bản cũng không giấu được.

Thân thế của Cố Nhược Lâm chỉ là một chuyện nhỏ, tôi cũng không muốn bị Dương Hưng đeo bám mãi, hơi tiết lộ ra một ít, hắn sẽ không đeo bám tôi với Trương Nhĩ nữa, mà sẽ đi tìm Cố Khai Dương.

Đương nhiên, tôi tin Trương Nhĩ sẽ không có tâm tư ác độc gì đối với một người đàn bà bình bình thường thường như Cố Nhược Lâm, đối với lão mà nói hoàn toàn không cần thiết, trong việc này chắc có nguyên nhân khác, nên Cố Nhược Lâm mới đến đây.

Thở hắt ra một hơi, tôi lắc lắc đầu trả lời Dương Hưng, tôi không biết Cố Nhược Lâm xảy ra chuyện, nhưng liên quan đến Cố Nhược Lâm còn có nhiều chuyện hơn nữa, cũng là điều mà hắn khao khát được biết, tôi có thể kể cho hắn.

Hơn nữa tôi cũng có thể bảo đảm, Cố Nhược Lâm chắc chắn sẽ tỉnh lại, cũng sẽ không có nguy hiểm gì. Duy nhất có một yêu cầu, chính là Dương Hưng phải theo tôi ra ngoài, làm việc theo lời tôi nói, đừng có phản kháng.

Dương Hưng nhìn tôi một cái thật sâu kéo dài liên tục một hai phút xong, hắn mới lên tiếng: “La Thập Lục, đàn bà, cũng đều trở thành con bài của mày rồi sao?”

“Tao có thể đồng ý với mày, đợi cô ấy tỉnh lại, cô ấy biết những chuyện này, cũng sẽ không tiếp tục bởi vì một đứa như mày thế này mà đau lòng khó chịu một mình nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận