Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 583: TÁNG SỐNG

Trong mặt gương nhỏ hẹp của kính chiếu hậu, mặt tôi chỉ được soi ra một nửa từ sống mũi trở lên, mí mắt hơi có chút rũ xuống, phía dưới đuôi mắt, vị trí cung Dịch mã ở chỗ xương gò má chéo lên trên, thì hơi có chút trũng xuống, da cũng hơi có màu trắng bệnh hoạn.

Phùng Quân chắc chắn là không nhìn được tướng mặt, hắn nhiều nhất chỉ có thể thấy được vẻ mặt mệt mỏi bề ngoài của tôi.

Đồng tử mắt tôi cũng hơi hơi co mạnh, tướng mặt này, thay đổi từ lúc nào vậy?

Cung Dịch mã bắt đầu từ hai bên xương gò má, từ phía dưới đuôi mắt kéo dài đến hai bên mái.

Tướng cốt không giống nhau cũng sẽ có vận mệnh không giống nhau, xương Dịch mã nhô lên, là người khôn khéo tháo vát, dễ đạt được địa vị xã hội, cùng với tính cách hướng ngoại.

Nếu như xương Dịch mã lõm xuống, thì là cao ngạo cô quạnh, con người bụng dạ quá thâm sâu, khó có bạn bè.

Xương Dịch mã của tôi trũng xuống, không thuộc kiểu lõm xuống, mà là trượt xuống.

Trong tướng mặt, xương Dịch mã trượt xuống thì đại biểu cho việc nhiều bệnh nhiều họa...

Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, căn biệt thự đơn lập phong cách Anh của nhà họ Thích đã dần biến mất khỏi tầm mắt.

Ánh mắt vô thức nhìn lên trên người Thích Lan Tâm.

Thích Lan Tâm hơi có chút ngơ ngác khó hiểu, rõ ràng còn có đôi phần bất an.

“Tôi không sao, chắc là do không nghỉ ngơi đủ, đêm qua trên cơ bản là không ngủ.” Tôi trả lời Phùng Quân trước.

Phùng Quân ừ một tiếng, rồi lại hỏi tôi, vậy thì có cần tìm chỗ nghỉ ngơi chút, rồi đi xem mộ tổ của nhà họ Thích sau không? Người kiểu gì cũng không thể hai ngày không ngủ được chứ?

Tôi nhìn thời gian một cái, lắc lắc đầu nói: “Mới qua sáu giờ, có thời gian xem mộ tổ nhà họ Thích, không sao.”

Phùng Quân tiếp tục lái xe.

Ánh mắt của tôi cũng rời khỏi người Thích Lan Tâm.

Cúi đầu lại nhìn cái bát đồng mấy giây, rồi tôi đem nó cất đi.

Trong đầu phân tích tỉ mỉ một lượt, bởi xương Dịch mã trượt xuống đại biểu cho tai họa bệnh hoạn, vậy nên sắc mặt của tôi mới kém đi, Phùng Quân mới có thể nhìn thấy.

Việc này chắc chắn không phải là thay đổi tướng mặt sau khi ra khỏi nhà họ Sài, chắc cũng không phải là lúc đào đất thấy Hoàng bì tử, khả năng lớn nhất là bởi vì tôi vào nhà họ Thích?

Người một khi bước vào trong nhà họ Thích đều sẽ có vấn đề?

Chỉ có điều, tướng mặt của người nhà họ Thích đều là mệnh hư, tướng người chết sắp đoản mệnh, còn tôi chỉ là xương Dịch mã trượt xuống.

Hơn nữa những người làm kia của nhà họ Thích cũng không có sự thay đổi tướng mặt.

Ngoài Thích lão gia ra, tôi cũng không tiếp xúc với người khác.

Nghĩ đến đây, tôi lại mò cái bát đồng kia ra, lần này tôi cẩn thận hơn rất nhiều, chú ý không để bị phần rìa của cái bát đồng cứa đứt tay.

Tôi cảm giác Thích lão gia có chút vấn đề, có điều tôi tiếp xúc với lão, cũng chỉ có cái bát đồng này thôi.

Bát đồng, khiến tướng mặt tôi có vấn đề?

Bất cứ “trấn vật” nào, như kiếm gỗ đào, la bàn, tiền tuế, cùng với những món đồ nghề của Thần bà, hoặc là chất liệu cần vô cùng đặc thù, bản thân có năng lực hóa sát đuổi tà, hoặc là bắt buộc phải có phù tương ứng.

Một tờ giấy vẽ phù văn lên, liền thành giấy phù, một tấm bia khắc soạn văn lên, cũng sẽ thành trấn vật.

Còn về thứ bẩm sinh tránh tà như kiếm gỗ đào rất ít, cho dù là tiền tuế có thể trấn tà, cũng là bởi vì chữ ở trên nó.

Cái bát đồng này chỉ là một cái bát đơn thuần, đến hoa văn cũng chẳng có chứ đừng nói đến phù văn soạn văn, tôi lật qua lật lại xem mãi một hồi mà vẫn chẳng thấy vấn đề gì.

Có điều tôi cũng không cất nó lên người nữa, mà tiện tay đặt ở trên xe.

Vốc đất này tôi không dự định đem về nữa, bát đồng cũng không định cầm vào trong mộ tổ nhà họ Thích.

Cẩn thận lái được thuyền vạn năm.

Thích Lan Tâm cũng không nói nhiều, nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, dựa người trên ghế nghỉ ngơi.

Hoàng hôn ngày càng đậm đặc, màn đêm cũng dần buông xuống.

Cuối cùng xe dừng lại dưới sự ra hiệu của Thích Lan Tâm, ở đây vẫn là khu phía nam thành phố của Nội Dương, nằm ở đoạn giữa ngoại thành và nội thành.

Sau khi xuống xe, Thích Lan Tâm chỉ về phía trước, nói: “Mộ tổ nhà họ Thích nằm ở trên quả núi này.”

Một vầng trăng khuyết đã xuất hiện trên bầu trời đêm, ánh trăng hơi có vẻ ảm đạm.

Tôi không lập tức đi lên trước, mà nhìn vọng lên quả núi này.

Khu nam thành phố nhiều núi, càng ra ngoài hình thể núi càng lớn, lúc này chỗ chúng tôi dừng xe không phải nằm ở chỗ cuối của quả núi này, mà là ở đoạn giữa.

Thân núi vẫn đang tiếp túc vươn dài vào phía trong nội thành của thành phố Nội Dương, ngọn núi của nó không rõ rệt, nhìn giống núi lùn, nhưng trên thực tế lại có sự to lớn của núi Lũng.

Giây tiếp theo tôi liền phân biệt ra được, phong thủy của núi này là Hành long!

Hành long còn gọi là Rồng qua núi, núi đích thực là long mạch, nhưng chỉ duy nhất chỗ Hành long là ngoại lệ, khí thế sơn thủy của nó là dạng chảy xiết, toàn bộ không có tướng rộng lớn thoai thoải.

Cổ ngữ có câu: “Non đi nước đi theo đưa đi, đây là hình rồng còn chưa trú, non đi dốc nước bay không dừng, không là chỗ Chân long tọa huyệt.”

Câu nói này nói khó thì khó, nhưng nói đơn giản thì cũng đơn giản.

Thế núi ở đây không thích hợp cho long khí lưu lại, có thể lấy một ví dụ.

Cho một người xây nhà ở nơi địa thế không bằng phẳng ổn định, lúc nào cũng có khả năng xảy ra lũ quét, thì có ai đồng ý không?

Đương nhiên, tôi cũng xác định một điểm.

Mộ tổ nhà họ Thích chẳng còn tý chút vận thế gì để nói, có điều cũng không có tướng hung, chỗ Hành long sẽ không có huyệt dữ, cho dù là phong thủy dữ đến đâu, cũng không dám dừng lại ở chỗ Hành long, tương ứng với nó, người nhà họ Thích có vấn đề thì cũng không liên quan đến khu mộ tổ này.

Ở cửa núi dừng lại lâu rồi, Thích Lan Tâm cũng nhỏ giọng hỏi tôi, có cần lên núi bây giờ không?

Tôi cũng không giấu giếm, trực tiếp mở miệng nói với Thích Lan Tâm, phong thủy của núi tôi xem qua rồi, bất luận những bậc tiên tổ kia của nhà họ Thích an táng ở chỗ nào trên núi, đều sẽ không đem tai họa tới cho nhà họ Thích, chẳng qua là một chỗ nhìn như có Đại phong thủy, nhưng trên thực tế lại chẳng có cơ duyên mà thôi, chuyện xảy ra ở nhà họ Thích cũng không liên quan tới khu đất mộ.

Trong thần sắc của Thích Lan Tâm nhiều nhất là vẻ lo âu, giờ cũng hơi giảm đi một chút.

Cô ta lại nhỏ giọng hỏi: “Vậy La tiên sinh, có thể nhanh chóng dời mộ thì sao, ông nội tôi ban nãy cũng nói rồi, hoặc giả có thể tìm một chỗ phong thủy tốt hơn để phù hộ cho nhà họ Thích, cậu chẳng phải cũng bảo là, nói thì là đạo lý này đó sao?”

Kỳ thực Thích Lan Tâm không nói, tôi vừa nãy cũng nghĩ tới điểm này, dùng một chỗ phong thủy tốt hơn để bảo vệ mạng cho những người còn lại của nhà họ Thích.

Chỉ là chỗ phong thủy này phải tốt đến đâu mới có thể giữ được một nhà có mấy chục người có tướng mệnh hư?!

Sợ rằng phải dùng cái phương thức Táng sống người của Lý Đức Hiền hồi đó, mới có thể bảo vệ được cho nhà họ Thích.

Những người kia của nhà họ Thích, trước sau gì đều không phải là tổn mạng, mà là mạng thành mỏng đi.

Tôi trầm mặc phải đến nửa phút, nhưng phát hiện bản thân vẫn chẳng nghĩ được cách gì phù hợp.

Thích Lan Tâm đứng cạnh tôi ngập ngừng muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn dò hỏi tôi đang khó xử chuyện gì? Tiền mà nhà họ Thích có thể đưa ra được chắc chắn sẽ khiến tôi vừa ý.

Cô ta cầu tôi giúp đỡ, bởi nhà họ Thích đã chẳng còn cách nào khác nữa rồi.

Tôi thở dài một tiếng, nói đây không phải là chuyện tiền bạc, tôi biết nhà họ Thích chắc chắn sẽ không bạc đãi tôi, mà là vì chuyện này đích thực có chút khó xử lý.

Tôi bảo cô ta chuẩn bị sẵn tâm lý, lại đem tình trạng nhà họ Thích mà tôi nhìn ra bảo với cô ta.

Thích Lan Tâm ngẩn ra một cái, sự bất an trong mắt cô ta nhiều lên, có điều vẫn cố ra vẻ trấn tĩnh nói cô ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.

Tôi một năm một mười kể hết chuyện mệnh hư.

Đương nhiên, chuyện liên quan đến việc Thích lão gia mạng cứng, tôi cũng nói luôn.

Đồng thời, tôi cũng nói với Thích Lan Tâm về nghi ngờ của tôi.

Hơn nữa tôi còn bảo Thích Lan Tâm, dời mộ thì được, nhưng bảo vệ gia tộc rất khó, bởi vì còn phải táng sống người nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận