Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 744: TỪ ĐƯỜNG THỦY

Khương Yển lập tức liền lên trước dẫn đường, người phía sau đều hình thành hàng ngũ chỉnh tề.

Tôi không nói thêm gì khác, cũng không nhìn thêm Cố Nhược Lâm, theo Khương Yển bước lên trên con đường được dùng đá xanh lát thành đó.

Tôi ngẩng đầu, nhìn vọng thế núi phía trước, nội tâm có một thứ cảm giác không nói ra được, toát lên một áp lực bức bối nhàn nhạt.

Long mạch thiên hạ, lấy núi Tu Di làm khởi khuồn, long mạch thiên hạ có Tu Di tam long, Nam Sơn là Trung long, là cột sống Long mạch chống đỡ lục địa Trung Nguyên.

Vô cớ, ngoài chuyện của Dương Hạ Nguyên, Thiện thi, và Xác âm luyến dương, tôi còn nghĩ tới quẻ của Trương Cửu Quái...

Rồng chém giết nhau ở vùng hoang dã, Long mạch thiên hạ đại biến.

Lần trước, Phị Phát Quỷ liền thành nấm mồ lớn, lần này nếu như phong thủy quần thể núi Nam Sơn đại biến, thì liệu có khơi ra biến động tiếp sau của tướng quẻ đó không?

Áp lực nhàn nhạt, đã biến thành một tảng đá đè nơi lồng ngực, tôi bắt buộc phải cảnh giác thận trọng bất cứ lúc nào, nhỡ kỹ không được động chạm nhiều đến phong thủy của quần thể núi Nam Sơn!

Quá trình đi đường đương nhiên không nhắc tới, lần trước chúng tôi đã tốn mất thời gian nguyên cả ba ngày, đó còn là trong tình trạng ít người, lần này nhân số không ít, tuy tốc độ chúng tôi không chậm, nhưng bắc bếp nổi lửa vẫn cần tốn thời gian càng nhiều hơn.

Đại khái tốn thời gian ba ngày rưỡi, vào chập tối ngày thứ tư, chúng tôi mới tới chỗ Tử Long sơn bên ngoài bố cục phong thủy hai mươi bốn núi Lộc tồn Hành long lần trước.

Khương Yển không dừng lại, vẫn định tiếp tục dẫn đường lên trước.

Đầu mày tôi nhíu lại, giơ tay làm một động tác dừng lại.

“Tạm thời đừng tiến thêm nữa.” Tôi trầm giọng mở miệng nói.

“La Tiên sư, còn chưa đến nơi, người của Đạo quán sắp xếp đều canh ở gần núi ngoài của Phị Phát Quỷ.” Khương Yển cung kính bẩm báo với tôi.

“Tôi cần xem xét biến hóa trên phong thủy, xem xong rồi, không có vấn đề mới có thể trực tiếp vào trong, nếu không còn cần phải thương thảo.” Tôi nói hết xong, làm một động tác ép xuống dưới, lại nhìn sang Liễu Dục Chú, nói với gã bảo gã ổn định những người khác, đừng tùy tiện tiến lên trước nữa.

Nói hết xong, tôi mới thuận theo ngọn Tử Long này đi lên trước, Trần mù, Lưu Văn Tam, ngao sói thì đi theo phía sau tôi.

Ngọn Tử Long này vốn là một quả núi đá Ngũ bất táng chi sơn, sinh khí không kết huyệt, mà còn là dạng mỏm đá cao chót vót, quái thạch lởm chởm.

Trong quá trình lên núi, cảm giác quen thuộc đều đang không ngừng dâng lên từ đáy lòng.

Đi thẳng đến trên đỉnh núi, tôi một phát liền nhìn thấy dãy núi với nhiều quả núi ở phía trước!

Quỷ Sơn gần nhất, tiếp sau đó là rặng núi huyệt nguồn Lộc tồn của Thiên Long Điểm Huyệt! Cũng chính là ngọn Hoành sơn mà lần đó mấy người Tần Thái đào huyệt bị rơi vào Âm long dưới lòng đất, cuối cùng bị xối vào Phị Phát Quỷ! Vốn dĩ ban đầu Phị Phát Quỷ rất cao, rặng núi huyệt nguồn Lộc Tồn của Thiên Long Điểm Huyệt với tư cách Hoành sơn, cũng gần như chắn lấy Phị Phát Quỷ, chỉ có thể từ trong khe hở nhìn thấy dáng núi.

Còn hiện giờ Quỷ Sơn bị gọt mất một nửa, ngọn Lộc Tồn gần như cao bằng với Quỷ Sơn.

Vượt qua hai rặng núi này, đập vào trong tầm mắt bèn là một quả đồi cực lớn!

Phị Phát Quỷ sừng sững trong quần sơn!

Trước đây tôi không quá chú ý đến bố cục ở đây, bây giờ xem ra, Phị Phát Quỷ hiện giờ, vị trí trung ương nhất là một quả núi sụp lở hình thành nấm mồ lớn, vị trí trước nhất là ngọn Chủ phong của Phị Phát Quỷ, một bên khác thì là hai rặng núi khác của Phị Phát Quỷ, chúng còn toàn vẹn không hư hại gì, giống như hộ vệ đứng sừng sững hai bên vậy.

Sắc trời dần tối, tà dương chạng vạng, chiếu nghiêng lên trên ngọn Chủ phong.

Vốn dĩ ngọn Chủ phong này đã dáng như hình bầu dục, lần trước tôi liền cảm giác, nó vừa giống như một khuôn mặt ở trước mồ, lại vừa giống như một tấm bia mộ.

Lúc này ánh nắng xế chiếu rọi, liền càng giống như cái đầu của một người...

“Quỷ Sơn như người, Triều Án vòng quanh, Âm thành Dương long...” Tầm nhìn quét qua thế núi ở xung quanh, dưới chân Quỷ Sơn, dưới chân ngọn Lộc Tồn đều có không ít dòng nước đang chảy, có điều không hề nhấn chìm toàn bộ, đường đi cũng còn không ít.

Cái cảm giác áp lực bức bối đó trong lòng tôi dâng cao thêm không ít.

Hít sâu một hơi, cực lực ổn định lại tư duy, tôi nghĩ ngợi tìm kiếm bố cục phong thủy liên quan.

Có điều nhất thời, lại chẳng có phát hiện gì.

Bố cục phong thủy dị biến kiểu này, không phải tự nhiên hình thành, gần như không có bất cứ tham chiếu nào.

Tôi chỉ có thể lấy ra một tờ giấy lanh mịn, lại dùng bút bắt đầu phác họa thế núi trong tầm mắt, tôi còn cần một thời gian ngắn nghiên cứu.

Có điều lên núi thăm dò một phát thế này, tôi được cái xác định là vào núi sẽ không có vấn đề gì.

Ít nhất ở Quỷ Sơn và ngọn Lộc Tồn bên ngoài Phị Phát Quỷ, trên Phong thủy mà nói, thì không có bất kỳ nguy hiểm nào.

Tốn mất khoảng thời gian chừng nửa giờ đồng hồ, tôi đem tất cả thế núi nhìn thấy được đều đơn giản vẽ ra một lượt.

Đang lúc tôi chuẩn bị xuống núi, thì Lưu Văn Tam đột nhiên nói một câu: “Thập Lục, có từng nghĩ qua một phương pháp chưa.”

“Phương pháp gì?” Tôi nghi hoặc nhìn sang Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam nhòm vị trí phía sau, con mắt lão nheo lại thành một đường rãnh: “Mày chưa quên chúng ta ra ngoài như thế nào chứ?”

Tim tôi vụt đập đánh thịch một phát.

“Chưa quên...” Tôi có nén cảm giác tim đập, trả lời.

“Chú ngó cái núi phía trước, đúng là kỳ dị phát khiếp, một ngọn núi mà giống như cái đầu người ấy, trừng mắt nhìn chúng ta đi qua kìa, cái thứ này nhìn kiểu gì là thấy rợn người kiểu ấy, trước đây chúng ta đến cái chỗ quỷ này, liền giống như dẫm lên trên cái bẫy của người khác, bị người ta gài chết cứng, liên tục vào tròng.” Lưu Văn Tam mò ra chai Nhị Oa Đầu trong túi, nhấp một ngụm, rồi lão lại châm một điếu thuốc, kẹp ở môi.

“Theo chú thấy, vụ này, chúng ta bèn không đi theo đường thường, chúng ta từ chỗ con sông đó bơi ra ngoài, thoát được mạng, chẳng phải cũng có thể từ trong chỗ con sông đó bơi quay về hay sao?” Lúc Lưu Văn Tam nói xong, cái gùi ở vị trí thắt lưng lão mở hé ra một khe hở, lộ ra ngoài một đôi mắt to đến kỳ dị.

Tim tôi đập càng nhanh hơn.

Tôi hoàn toàn không ngờ rằng, Lưu Văn Tam lại có đề nghị này. Nói thật, bản thân tôi cũng đều bỏ qua việc Âm long dưới lòng đất có thể trực tiếp về đến chỗ trung tâm nhất của nấm mồ Phị Phát Quỷ.

Nếu như thế này, tất cả mọi chuyện bên ngoài đều có thể không cần quản.

Cảm giác của Lưu Văn Tam hoàn toàn không sai, chúng tôi đích thực mỗi một bước đều dẫm lên trên tính toán của Khâu Xử Đạo, có thể nói là một bước sai, bèn bước bước đều đang đi theo sự sắp đặt của Khâu Xử Đạo.

Nhưng biến số duy nhất ở trong đó, chính là tôi dùng Kim toán bàn, bói ra cơ hội sống của Trần mù, chúng tôi từ Âm long dưới lòng đất này bơi ra ngoài.

Chứ nếu không, chúng tôi chắc toàn bộ đều chết ở trong Phị Phát Quỷ rồi mới đúng.

Khâu Xử Đạo nhất định còn có tính toán nữa! Phị Phát Quỷ sau khi sụp đổ, nhất định còn có thể bảo vệ ông ta!

Tôi vừa nghĩ đến đây, thân người vụt chấn động một phát!

Vụt ngoảnh đầu, tôi trợn to mắt nhìn Lưu Văn Tam.

“Chú Văn Tam, đúng thật là người ngoài cuộc nhìn rõ, những đạo sĩ đó không có tin tức gì, cháu vẫn luôn cho rằng hoặc là Dương Hạ Nguyên, hoặc là Xác âm luyến dương dẫn đến việc trong Phị Phát Quỷ xuất hiện vấn đề gì.”

“Nhưng cháu quên mất Khâu Xử Đạo! Nếu như những đạo sĩ này kích động dính thứ gì đó uy hiếp đến nấm mồ lớn của Phị Phát Quỷ, theo bản tính thói quen của Khâu Xử Đạo, nhất định còn có chiêu dự phòng!”

“Hả?” Biểu cảm của Lưu Văn Tam ngẩn ra, lão rõ ràng chưa hiểu lời tôi nói.

Tôi không giải thích thêm, bởi vì Lưu Văn Tam không hiểu, trước đây tôi cũng chưa từng giải thích tường tận bao giờ.

Đang lúc tôi định tiếp tục nói, thì Trần mù lại đột nhiên nói một câu: “Thập Lục, chú cảm giác đúng là có thể từ con đường thủy này vào trong, nhưng lại không phải là chúng ta vào trong.”

“Nguy hiểm bên trong quá nhiều, biến số quá lớn, nhưng lợi ích tương ứng cũng không ít, bảo Liễu Dục Chú sắp xếp vài đạo sĩ vào trong, năng lực tự vệ của chúng nó chắc mạnh hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận