Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 290: BẢN TÍNH KHÓ DỜI

Tôi nhất thời không nói nên lời.

Từ Thi Vũ vẫn cứ mím môi, liên tục nhìn tôi.

Thần sắc cô ta cũng không có vẻ gì là ép hỏi, tôi rõ ràng có thể thấy được, cô ta chẳng có cảm tình gì với Từ Đại Mẫn.

Bao năm nay cô ta không dám về nhà, cộng thêm những việc Từ Đại Mẫn từng làm kia, đã sớm chẳng còn tình thân gì để nói.

Sự trầm mặc của tôi cũng chẳng phải là bởi tôi muốn tìm lý do, mà bởi cái chết của Từ Đại Mẫn, quá nằm ngoài dự đoán của tôi!

Mạnh Hân Thư, hóa ra lại còn dữ đến mức ấy?!

Từ Bạch Bì đã dụ cô ta đi chỗ khác, tránh Mã Bảo Nghĩa ra rồi, mà vẫn không giữ được mạng của Từ Đại Mẫn?

Hay là lúc cứu Từ Đại Mẫn đi, lão kỳ thực đã sắp không xong rồi?

Chung quy, trong lòng tôi hiểu rõ, mối thù với Từ Bạch Bì này, là chết đến không thể chết hơn nữa.

Hít sâu một hơi, tôi mới trả lời: “Đêm qua đúng là có phát sinh một số chuyện.”

Sau đó tôi cố hết sức có thể đem trọng điểm trong quá trình tiễn âm, Từ Bạch Bì và Từ Đại Mẫn xuất hiện, sau đó có chuyện xảy ra kể với Từ Thi Vũ.

Từ Thi Vũ nghe mà vẻ mặt kinh hoàng, ngẩn ngơ.

Kể xong, tôi cũng thở dài một tiếng, nói không biết cô ta có tin hay không, hoặc là tin được mấy phần, nhưng tôi đã đem những gì có thể nói ra kể hết cho cô ta rồi.

Từ Thi Vũ cúi đầu xuống mấy giây xong mới nói: “Kể cả tôi tin, trong cục cũng không có chuyện tin, người chết mượn mạng? Cũng giống như xác sống, là người chết vẫn còn hơi thở sao? Nhưng người đã chết bao nhiêu lâu như thế, thì làm sao có thể vẫn còn thở được?”

Câu nói của Từ Thì Vũ tôi cũng chẳng tiếp lời được.

Tiếp đấy, cô ta bất chợt lại nói: “Ngoài xác chết của bác cả tôi được phát hiện ra, trong nhà còn có tiếng trẻ sơ sinh khóc, bên cục vào trong kiểm tra, phát hiện hai đứa bé, không phải là đứa mà hôm đó chúng ta nhìn thấy.”

“Trong phố cổ còn có người chết nữa, chết tận mấy hôm rồi, vô duyên vô cớ treo cổ chết, có người nói đứa bé là của nhà mấy người đó.”

“Đây đã là một vụ án lớn, những năm gần đây trong thành phố Nội Dương còn không ít vụ án dạng như thế này, đều là người nhà treo cổ, trẻ con mất tích, sợ rằng đều không tránh khỏi có liên quan đến bác cả và ông nội tôi, hiện giờ bên trên đã tiến hành điều tra rồi.”

Những lời này càng khiến tôi kinh ngạc, có điều nghĩ lại, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Từ Bạch Bì lúc nói những lời kia với tôi, mồm miệng vẫn không bỏ được câu yên ổn ăn con gà trộm đứa trẻ con, đây chẳng phải là việc mà lão ta làm cả đời này đó sao?!

Hôm đó lúc nhìn thấy đứa trẻ, tôi lẽ ra phải nghĩ tới từ sớm rồi!

“La Thập Lục, anh xuất hành chú ý an toàn, đợi lúc anh về, thì tới tìm tôi.” Trong lúc tôi suy nghĩ, Từ Thi Vũ bất chợt chuyển sang khuôn mặt cười, cô ta đưa cho tôi một tờ giấy A4 gấp gọn, sau đó nhanh nhẹn lên xe.

Đợi lúc tôi phản ứng lại, cô ta đã biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Tôi vô thức mở tờ giấy A4 ra, thì phát hiện những gì viết bên trên lại là giấy vay nợ.

Nội dung của giấy vay nợ, đại khái viết là nợ tôi năm mươi ba vạn, trong thẻ là mười bảy vạn.

Tôi vội lấy điện thoại ra gọi cho Từ Thi Vũ, nhưng cô ta lại không nghe máy...

Lúc này trong lòng tôi là một mớ bòng bong, vô cớ cảm thấy Từ Thi Vũ vừa đáng thương, vừa kiên cường, lại còn có một thứ cảm giác khó tả khác.

Tôi muốn hỏi thêm đôi câu, nhưng lại cảm thấy chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Nhớ lại câu nói lần đó của Từ Bạch Bì, khiến lòng tôi lại càng mờ mịt.

Tiền tôi chắc chắn là sẽ không lấy, quay người liền dặn Phùng Bảo, kêu hắn mang thẻ đi trả lại giúp tôi.

Phùng Bảo nhìn biểu cảm của tôi lại thấy có chút lạ, nói: “La tiên sinh, tôi kiến nghị cậu đợi mọi chuyện xong hết rồi, tự mình đem đi trả.”

Câu nói này của hắn khiến những lời tôi định nói bị nghẹn lại, sau đó hắn còn gãi gãi đầu, cười cười một cách hồn hậu.

Nén những suy nghĩ trong đầu xuống, lòng tôi thầm bảo cũng được.

Đợi sau khi quay về, còn có Lý Đức Hiền cần xử lý, xong rồi thì đi gặp Từ Thi Vũ, đưa trả thẻ lại cho cô ta.

Vào trong tiền viện, lại nhìn Mã Bảo Nghĩa một cái, y vẫn như cũ không thức dậy.

Tôi cũng dẹp bỏ hết suy nghĩ, nhanh chóng về lại trong khu nhà bên.

Trần mù có chuyện cần xử lý, Trương Nhĩ phải sau ngày mai mới tới, Mã Bảo Nghĩa cũng đòi ngày mai bói mệnh.

Trên cơ bản chuyện tôi cần làm cũng chẳng có gì, bèn tỉ mỉ quan sát sa bàn phong thủy này, nghiên cứu đường lối trong đó.

“Hai mươi bốn núi tụ về một chỗ, cửu tinh phân bố, khi núi chủ và núi khách xáo trộn, làm sao phân biệt khách với chủ?”

Bên tai không chỉ vang vọng câu nói đó của Trương Nhĩ với tôi, mà tôi cũng nhìn ra được đôi chút manh mối của sa bàn phong thủy này.

Đầu tiên, phía ngoài rìa của cả cái sa bàn phong thủy, đích thực có hai mươi bốn ngọn núi!

Đây chính là bao quát địa thế của cả hai mươi bốn ngọn núi, núi hoặc cao hoặc thấp, hoặc uốn lượn không dứt, dưới núi cũng có dòng chảy sông ngòi.

Còn bố cục phía trong được hai mươi bốn núi này vây quanh, lại còn có thế núi khác, nhung thế núi này thì tôi một lượt không xem hiểu được.

Tổng cộng có chín ngọn núi, nhìn trông như chẳng có quy luật gì. Đích thực không biết cái gì là núi khách, cái gì là núi chủ.

Hơn nữa tôi còn phát hiện, phía trước những núi này đều có một tượng người bằng sứ nho nhỏ, lớn bằng ngón tay.

Theo lý mà nói, một bố cục phong thủy lớn trong đó nhất định chỉ có một huyệt nguồn sinh khí, những quan tài gỗ này đều có khả năng nằm trên huyệt nguồn sinh khí.

Thế này tôi liền hiểu ra, vị Kham dư đại sư này bảo tôi phá giải bố cục phong thủy này, là muốn tìm ra chỗ huyệt nguồn này ở đâu?

Lại ngắm kỹ những cái tượng người bằng sứ kia, trên đó lờ mờ còn có dấu vết lông vũ!

Táng giả, hưởng sinh khí!

Bố cục phong thủy khổng lồ này, đủ để khiến xác chết vũ hóa, y là muốn tìm một cái xác chết vũ hóa? Hay là nói... y muốn được táng vào trong huyệt nguồn?

Tôi lôi Trạch kinh ra, gần như là đối chiếu với sa bàn phong thủy này mà đi xem nội dung trong Trạch kinh.

Trên cơ bản mỗi một ngọn núi, đều có thể tìm ra sơ đồ lý giải đối ứng, có điều bố cục Sơn thủy liên bàn này, lại chẳng có chỗ nào tương tự.

Nếu muốn tìm ra chỗ của huyệt nguồn thật, thì bắt buộc phải đích thân đi một chuyến, lấy Định la bàn định vị, lại quan thiên tướng định cửu tinh phân bố.

Cái tướng loạn tinh này, chắc chắn không dễ mà phá giải như thế, nếu không vị Kham dư đại sư này đã chẳng toan tính mấy chục năm, mà vẫn cứ phải nhắm vào sự giúp đỡ từ Địa tướng Kham dư của ông nội tôi.

Đột nhiên, ngoài cổng truyền lại tiếng gõ cửa, còn có cả mấy tiếng bước chân hỗn tạp.

Phùng Bảo gọi tôi một tiếng, khiến tôi định thần lại.

Ngoảnh đầu nhìn một cái, người bước vào trong sân, hóa ra là Hà Tiên Thủy với đôi mắt vằn đỏ!

Giây phút bước vào trong, Hà Tiên Thủy bịch một cái liền quỳ xuống trước mặt tôi, hướng về phía tôi dập đầu lạy mạnh tận mấy cái.

Tôi vội vàng bước lên trước, đỡ Hà Tiên Thủy dậy.

Hà Tiên Thủy lại nắm thấy chặt lấy cánh tay tôi, tròng mắt gã vẫn cứ đỏ lên, lập cập nói một câu: “Chuyện phát sinh tối hôm qua, người khác đã kể với tôi rồi.”

“La Thập Lục, tôi biết ý cậu là gì.”

“Cậu không để tôi cùng với chị ấy đi hại chết người, tôi biết rõ, lúc Lưu Văn Tam đánh ngất tôi, là tôi đã biết rồi.” “Nhưng chị dâu tôi số khổ quá, Tiểu Vân số cũng khổ, nó vừa mới ra đời, đã là người chết rồi.”

“Từ Bạch Bì từ nhiều năm trước tiếng ác đã đồn xa, bọn họ kể với tôi, cậu suýt nữa thì bị treo cổ chết rồi, là Tiểu Vân cứu cậu! Cậu hãy nghĩ đến chút ân tình này, mà cứu mẹ con nó được không?”

Trong lúc nói, tâm trạng của Hà Tiên Thủy rõ ràng cũng đã mất kiểm soát, lực tay mạnh rõ lên không ít, trên trán tôi đã rịn mồ hôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận