Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 918: MỘT THÔN HUNG TRẠCH

Lúc này, những người còn lại cũng đã đến sau lưng tôi.

Lưu Văn Tam lẩm bẩm đọc một lượt nội dung bên trên, đột nhiên nói: “Lão mù, cái nhà này là xây cho ông à? Bất kể lão Trương Nhĩ này trong hồ lô bán thuốc gì, lão xây căn nhà cho ông, thì vẫn được đấy.”

“Chỉ cần nể tình căn nhà này, tới lúc đó khi nào tôi cho lão ăn bạt tai, cho ông tát đôi phát, chả đánh chết mẹ lão à.”

Sắc mặt của Trần mù thì cực kỳ khó coi.

Tim tôi sớm đã như chìm xuống tận đáy vực, câu đùa của Lưu Văn Tam, tôi không tâm trí đâu để tiếp lời, rõ ràng Trần mù lúc này cũng chẳng có tâm trí để đếm xỉa đến lão.

Lưu Văn Tam chẳng hiểu biết gì về phong thủy, đoạn văn khó đọc này lão sợ rằng cũng chẳng phân tích kỹ càng.

‘Trạch này giữ di hài tro cốt tiên nhân trai đinh Trần Thị, Dương trạch cúng âm’ mà trong đó nói đến.

Rõ ràng chính là Trương Nhĩ đã đào hài cốt của bố mẹ Trần mù lên, để chúng ở lại đây.

Nguyên nhân rất đơn giản, Trương Nhĩ không thể nào tùy tiện xây một căn nhà, nói đây là nhà của Trần mù thì nhà bèn là của Trần mù được, xây nhà ở nhà, nhất định phải là đích thân làm, đích thân ở, nếu không phải vậy, thì cũng cần hữu danh hữu thực.

Tôi vốn cho rằng con sông dữ như thế này, cái thôn dữ như thế này, mỗi một chỗ nguy hiểm đều là đoạn tử tuyệt tôn, phá nhà diệt hộ, trong cái thôn này Trương Nhĩ muốn đối phó với chúng tôi, vậy thì chỉ có thể thả xác dữ, hung hồn, khiến chúng dữ càng thêm dữ.

Còn tôi nắm chắc mười phần có thể đối phó với bọn chúng, bởi vì tôi không chỉ có thể vẽ phù khắc hung sát, mà bên cạnh còn có Liễu Dục Chú tương trợ.

Binh tới tướng chặn, nước tới tường ngăn, xác chết dữ mức nào có thể so được với Xác âm luyến dương?

Nhưng tôi lại không ngờ rằng, mưu đồ của Trương Nhĩ, lại hoàn toàn không dừng lại ở đó...

Thứ tôi nghĩ, trước sau gì vẫn là quá đơn giản...

Căn nhà này có hài cốt của bố mẹ Trần mù, đã thành của Trần mù rồi, vậy cái hung của con sông này, cái hung của thôn làng này, thậm chí là cái hung của căn nhà này, đều toàn bộ sẽ rơi lên trên đầu Trần mù!

Chỉ nhìn một gian nhà, tên gọi phòng cô đơn! Đây cũng là nhà trạch đại hung, người trong căn nhà trạch này, đều sẽ cô quả lìa đời!

Phải nói là ác độc đến cùng cực! Nếu như không bị tai mắt của nhà họ Liễu phát hiện, Trần mù nhất định sẽ gặp phải tai họa từ trên trời rơi xuống, sẽ chết vì họa huyết quang, còn chúng tôi từ đầu đến cuối đều không cách gì biết được nguyên do bên trong...

“Chú Văn Tam, chú tạm thời đừng nói nữa, mọi người cùng giúp một tay đã, trong căn nhà này có hài cốt hoặc tro cốt của phụ mẫu đã khuất của chú Trần, giúp chú ấy tìm ra, căn nhà này là hung trạch, dùng để trù yểm chú Trần đấy.” Tôi nhanh chóng chặn lời của Lưu Văn Tam lại, đồng thời nói phán đoán của tôi ra.

Ngay lập tức mặt Lưu Văn Tam cũng đã biến sắc rồi, lão chửi một chữ địt, rồi bèn không nói thêm gì nữa, ánh mắt sắc bén nhìn khắp bốn xung quanh, bắt đầu tìm kiếm chỗ có khả năng để hài cốt.

Giây phút tôi dứt lời, Thẩm Kế đã nhanh nhẹn nhảy lên trên xà nhà tìm kiếm xung quanh.

Tôi cố nén tâm trạng phức tạp xuống, đang nghĩ ngợi xem làm thế nào tìm thấy hài cốt nhanh nhất.

Cũng đúng vào lúc này, Liễu Dục Chú đột nhiên giơ tay lên ra hiệu cho tôi đi lên trước.

Tôi theo Liễu Dục Chú cùng tiến lên trước, rất nhanh chúng tôi đã về đến cửa căn nhà.

Lúc này nước mưa bên ngoài giống như mành đứt dây vậy, khiến tầm nhìn trước mắt một vùng mờ mịt.

“Thế này xem ra, những căn nhà mới xây phía sau kia, chắc còn có một số là dành cho cậu, cho Lưu Văn Tam, thậm chí còn cả cho tộc Khương và nhà họ Liễu nữa?” Liễu Dục Chú bình thản mở miệng hỏi.

Những lời này của Liễu Dục Chú, vừa hay cũng là những gì tôi suy đoán.

Tôi gật gật đầu, trong lòng ngoài ớn lạnh, thì điều càng khiến tôi bất an hơn là, lão dùng phương pháp gì để lợi dụng những căn nhà trạch còn lại nhắm vào tôi, Lưu Văn Tam, cùng với những người khác?

Nhà họ Liễu ở trong tộc Khương, tôi đột nhiên cảm thấy, sự việc phát sinh thời gian này của bọn họ, không mấy khả năng hoàn toàn là bởi vì bọn họ điều tra ra gì đó của Trương Nhĩ, mà là bản thân Trương Nhĩ bèn cần phải xuống tay với bọn họ, để có được một số thứ!

Ổn định lại tâm trí một chút, tôi khàn giọng nói: “Chắc không sai bao nhiêu được, lão sẽ không nhất bên trọng nhất bên khinh đâu. Cả một cái thôn dữ, ván bài lớn như thế của Trương Nhĩ, sẽ không chỉ dùng để đối phó với chú Trần, đây gần như đều là hung trạch đoạn tử tuyệt tôn, hơn nữa muốn xóa bỏ tác hại này, thì phải lấy đồ vật lão dùng định trạch đi, nhưng thế này thì quá khó tìm kiếm, nếu như lão đem những món đồ dạng giống như hài cốt của bố mẹ chú Trần chôn sâu dưới đất thì sao? Hoặc là giấu ở trong một viên gạch nào đó?” Nghĩ ngợi một lát xong, tôi tiếp tục nói: “Bắt buộc phải dỡ bỏ triệt để, mới có thể phá giải...”

Nói rồi, tôi đưa tay thò ra bên ngoài nhà, hạt mưa to đùng đập lên trên da, cảm giác đau nhói lạnh giá khiến lòng tôi càng bức bối hơn.

Viên Hóa Thiệu dù gì còn có một số quy tắc và thuật pháp của Âm dương thuật để mà nói, còn bây giờ xem ra, Trương Nhĩ căn bản là không chút quy tắc gì cả...

Những lời này của tôi khiến Liễu Dục Chú trầm mặc rất lâu, lúc lại lần nữa mở miệng, gã nói: “Dưới sông ở bên ngoài, vẫn còn có phiền phức, bảo Lưu Văn Tam giải quyết phiền phức ở đó đi, tôi có thể cho người của tộc Khương và nhà họ Liễu dỡ bỏ nhà cửa ở đây, những món đồ này quá tà ác, không được để lại.”

“Được!” Tôi cảm kích nhìn gã, gật đầu thật mạnh.

Liễu Dục Chú không nói gì thêm, quay người vào lại trong phòng, giúp đỡ tìm kiếm hài cốt của bố mẹ Trần mù.

Tôi cũng nhanh chân đi vào trong nhà, ngửa đầu nhìn Thẩm Kế ở trên xà nhà, trầm giọng nói: “Thiên bàn kim Đoài.”

Lúc nói chuyện với Liễu Dục Chú, cũng không hề ảnh hưởng đến việc tôi suy nghĩ phương pháp tìm kiếm hài cốt.

Kim Đoài trong Thiên bàn của la bàn, là phương thức trực tiếp nhất!

Thẩm Kế lập tức hiểu ý, cô ta tung người nhảy xuống khỏi xà nhà, rút Dương Công Bàn ra, vừa quan sát tỉ mỉ, vừa từ từ đi lại trong căn nhà.

Cuối cùng Thẩm Kế dừng lại ở vị trí bậu cửa của cửa chính, cô ta thần sắc nghiêm trọng ngẩng đầu nhìn tôi: “Chỗ này, kim Đoài phản ứng mạnh nhất.”

“Trên không tới đỉnh, dưới không tới đáy.”

“Đào!” Tôi nhanh chóng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận