Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 198: ĐÀN ÔNG CÓ VỢ



Giây phút đó, toàn thân tôi căng cứng không thôi.

Ngao sói hung hăng sủa một tiếng.

Góa phụ Liêu hung tợn trừng mắt nhìn nó một cái, chửi: “Chó đen chết tiệt, cút ra ngoài!”

Ngao sói kêu một tiếng đau thương, rồi sợ hãi chạy ra ngoài sân thật.

Lòng tôi lạnh hết phân nửa, đối với sự hung dữ của huyết sát, lại được nhận thức lại một lần nữa.

Trong tầm nhìn nơi khóe mắt, ngao sói chạy ra sân, xong lại cúp đuôi chạy ra đường thôn, vèo một cái, đã chẳng thấy bóng dáng đâu.

“Tiểu Liêu, hiểu nhầm... Đều là hiểu nhầm, bà đưa Thập Lục đến đỡ âm linh cho mày đấy, mày đừng giận, giận quá ảnh hưởng đến đứa bé đấy.”

Bà nội nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho tôi.

Tôi khó khăn lộ ra đôi nét cười, làm gì còn dám đối đầu với góa phụ Liêu này nữa?

“Để tôi đỡ âm linh cho chị... Bà nội nói trước đây chị còn từng gửi tiền cho tôi, chú Trần cổ hủ, chuyện lúc trước ở cổng thôn, chị đừng để bụng.”

Thần sắc của góa phụ Liêu vẫn rất hung hãn, chỉ có điều, không lạnh lẽo như ban nãy nữa, chị ta nhìn tôi chằm chằm hồi lâu.

Lúc này, tâm mày chị ta đột nhiên xuất hiện một nét đau khổ, cúi đầu xuống ôm lấy bụng, thân người cũng bắt đầu hơi run rẩy.

“Thai đủ tháng rồi, Tiểu Liêu, mày không được nhịn nữa, nằm xuống sinh đi.”

Giọng nói the thé của bà nội, cứ khiến người tôi nổi da gà.

Bây giờ, chúng tôi ngoài việc giúp góa phụ Liêu đỡ âm linh ra, chẳng còn cách nào khác.

Nhưng góa phụ Liêu vẫn cứ ngồi ôm bụng như cũ, đến nước da vốn màu xanh nay dường như cũng đã thành màu đỏ máu!

“Lưu âm bà, đứa bé cháu sẽ sinh, bảo thằng cháu trai bà đỡ âm linh cho cháu, bà đi tìm thằng bạn trai cháu qua đây! Cháu muốn nó nhìn cháu sinh!” Chị ta run rẩy nói với bà nội tôi một câu, giọng điệu đã dịu đi vài phần.

Tim tôi đập đánh thịch một cái.

Về việc ai làm góa phụ Liêu mang bầu, tôi không hề hỏi nhiều.

Bà nội đã quyết định đỡ âm linh, thì chắc là phải có sự chuẩn bị, đương sự chắc chắn là phải thờ cúng âm thai.

Nhưng không ngờ, lúc này góa phụ Liêu lại đòi gọi bạn trai chị ta tới!

Bảo một người dân thôn bình thường, xem một cái xác sống sinh con? Lại chẳng bằng lấy mạng người đó à?!

Bà nội tôi rõ ràng cũng bắt đầu do dự, bà nhỏ giọng nói: “Tiểu Liêu, sống chết cách biệt, nó đã hứa sẽ thờ cúng đứa bé rồi.”

Giây tiếp theo, góa phụ Liêu lại đột ngột trở nên điên cuồng.

Chị ta hét lên một câu chói tai: “Giống của nó! Nó kéo quần lên xong là không quản tao nữa, mạng tao cũng bỏ vào đấy rồi! Nó đến chết cũng không đến nhìn tao một cái sao? Thế thì tao có nhịn chết không sinh! Cũng phải đi tìm nó, kéo nó chết cùng!”

Mặt tôi vụt biến sắc!

Chỉ trong chớp mắt như thế, trên mặt góa phụ Liêu đã hoàn toàn mọc đầy lông nhung đỏ.

Con mắt chị ta đỏ quạch như sung huyết.

Từ trên người chị ta, toát ra sự lạnh lẽo khác hẳn với ban nãy.

Khủng khiếp giống như chị ta chỉ cần muốn chúng tôi chết, là chúng tôi sẽ chết ngay vậy...

Chị ta, đã hoàn toàn hóa sát rồi!

Lúc này, chị ta mới thực sự là huyết sát! Lúc trước mọc lông đỏ, chẳng qua mới chỉ là đang trong quá trình hóa sát mà thôi, hai khái niệm này hoàn toàn không thể so sánh với nhau được!

Trên người tôi da gà liên tục nổi lên, da đầu cũng không ngừng tê rần, luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng không làm sao đè nén nổi.

“Bà nội, đi tìm thằng đàn ông đó qua đây đi! Giống của nó, nó phải tới nhìn chị ta sinh.” Tôi cắn răng nói một câu.

Ban nãy ngao sói chạy ra ngoài, chắc chắn là đi tìm Trần mù rồi.

Chỉ cầu mong Trần mù có biện pháp, đồng thời, tôi cũng đưa mắt ra hiệu cho bà nội.

Những thứ khác tôi không dám nói thành lời, chỉ cầu mong bà nội có thể hiểu ý của tôi, đi tìm gã đàn ông kia thật.

Càng phải đi tìm Trần mù, xem xem còn có thủ đoạn gì khác, có thể trấn áp được góa phụ Liêu hay không.

Bà nội mím môi, mặt tái đi, bà cởi cái áo khoác da mèo đen trên người, cùng với găng tay tiên xám xuống, rồi vội vã bước ra khỏi cửa.

Góa phụ Liêu lúc này mới nằm xuống, chị ta ngửa mặt ngẩn người nhìn lên xà nhà, lông nhung trên mặt bắt đầu ép sát vào da.

Không còn là cái kiểu dựng ngược lên đầy khủng khiếp kia nữa, nhìn trông chỉ giống như là màu da tương đối đỏ mà thôi, nhưng cái cảm giác rợn người ấy thì không hề giảm đi chút nào.

Ngực chị ta phập phồng lên xuống, vốn dĩ chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, mà dường như lúc này, hơi thở đó lại đầy thêm một chút....

Trong đầu tôi, bất chợt nhớ lại một vấn đề mà trước đây tôi vẫn cứ suy nghĩ mãi.

Xác sống là người chết không tắt thở, giữ lại một hơi thở cuối cùng.

Loại này rốt cục là người, là xác, hay là quỷ?

Hình như ba loại đều không phải, nhưng dường như lại nằm ở ranh giới giữa ba loại, sự đáng sợ của chấp niệm oán khí, không ngờ lại khủng khiếp đến thế.

Cũng vào lúc này, góa phụ Liêu lại từ từ co chân lên, dường như làm vậy sẽ khiến chị ta dễ chịu hơn một chút.

Ánh mắt của chị ta cũng hơi hướng lên người tôi, đột nhiên nói một câu: “La Thập Lục, mày tốt hơn lão mù, lão đúng là máu lạnh, máu của mày vẫn còn nóng.”

“Cái thôn Tiểu Liễu này, rất nhiều người đều là máu lạnh, mày còn không sợ chị, theo bà nội mày đến đỡ âm linh cho chị.”

“Mày không phải sợ, chị không giết mày.”

Tôi vẫn chẳng thả lỏng người được chút nào, tâm trạng của góa phụ Liêu thay đổi quá nhanh.

Thuận theo ý chị ta, chị ta sẽ dịu xuống.

Nếu như nghịch ý, chị ta liền nhảy dựng lên, nếu tức quá, sợ là còn một phát bẻ gãy cổ tôi luôn.

Trời đêm, ngày càng tối đen.

Màn đêm lúc trước bình minh, là đen tối nhất.

Góa phụ Liêu nằm trên giường, tồn tại song song với sự u ám khủng khiếp, là một nỗi đau buồn bi thương, và sự đau đớn hiện nơi đầu mày không làm sao xóa đi được.

“Nếu chị nhịn không nổi, thì có thể đỡ âm linh trước, bà nội sẽ đưa anh ta tới sau.” Tôi khàn giọng cất lời.

Đồng thời, tôi cũng mặc áo khoác da mèo, đeo găng tay tiên xám lên.

“Tao không sinh, tao phải đợi nó đến!” Góa phụ Liêu run rẩy trả lời.

Giọng điệu của chị ta lại trở nên chói tai, còn lẫn vài phần ai oán.

Tiếp đấy, chị ta lại đột ngột nói: “Thập Lục, hỏi mày một vấn đề.”

“Đàn ông chúng mày, đều mặc quần vào xong là coi như không quen biết cả sao? Chỉ cần không phải là vợ, hoặc không muốn lấy về làm vợ, làm to bụng xong rồi, thì hoặc là phá bỏ, hoặc là mất hút luôn à?”

Ánh mắt của góa phụ Liêu, lại nhìn lên người tôi.

Mí mắt tôi giật điên cuồng, hít sâu một hơi, tôi lắc lắc đầu, trịnh trọng nói: “Chắc chắn không phải! Bạn trai chị là thằng nào? Nói không chừng anh ta có nỗi khổ nào đó?”

Tôi rất dễ dàng có thể đoán ra, góa phụ Liêu là góa phụ, trong thôn cũng có không ít đàn ông độc thân, nhưng nếu muốn cưới một góa phụ về, thì phiền phức cũng không nhỏ.

Bây giờ bi kịch đã được hình thành, trách nhiệm lớn nhất chắc chắn là thuộc về gã đàn ông kia, nhưng tôi chỉ có thể cố gắng nói khéo, để góa phụ Liêu giảm bớt chút oán khí, mới có thể an tâm lên đường, đợi lúc nữa gã đàn ông kia tới, cũng không đến nỗi quá kích động mà lấy mạng của gã!

Góa phụ Liêu im lặng một lát, rồi mới trả lời một cách thê lương: “Nó cũng từng vào thành phố học, là sinh viên đại học, tên là Trần Đại Đồng, Thập Lục chắc mày cũng có quen.”

Mặt tôi lập tức biến sắc.

Trần Đại Đồng, ở trong thôn chúng tôi cũng khá có tiếng, gã học xong đại học, liền về thôn mở trang trại chăn nuôi, còn kéo theo dân trong thôn cùng làm giàu.

Hơn nữa, gã đã có vợ rồi! Còn có một đứa con gái nghịch ngợm đáng yêu nữa...

Biết người biết mặt không biết lòng, gã nhìn trông thật thà như thế, mà hóa ra lại có qua lại với góa phụ Liêu! Còn làm to bụng góa phụ Liêu nữa!

Đàn ông có vợ, làm sao có thể kết hôn sinh sống với góa phụ Liêu được?

Cũng vào giây tiếp theo, một giọng nói chói tai bất ngờ từ bên ngoài vọng vào trong.

“Giỏi thật cái con đĩ họ Liêu này! Đến thế mà còn không đánh chết mày được, mày còn giả chết để được đồng tình à? Còn bảo con mụ quỷ Lưu âm bà đến tìm chồng tao qua gặp mày?”

“Cái mẹ gì mà chết không nhắm mắt! Mày lại lên cơn động đĩ, đòi tìm trai rồi à!”

“Hôm nay tao không đốt bỏ cái nhà này của mày không xong!”

Cái giọng nói the thé chói tai phẫn nộ không ngừng đó, lại càng liên tục chửi bới!

Uỳnh một cái, tôi vụt ngẩng đầu lên.

Xuyên qua ô cửa sổ tôi có thể nhìn thấy, cánh cổng bị đạp mở!

Ánh nến ở trong phòng, vốn dĩ đã là màu đỏ máu, lúc này bỗng tung bay lên, giống như có thể tắt phụt bất cứ lúc nào!

Góa phụ Liêu, cũng đã ngồi dậy!

Bạn cần đăng nhập để bình luận