Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 938: ÂM DƯƠNG TIÊN SINH ĐÁNH QUỶ, MỜI CẬU UỐNG TRÀ

Đi qua khoảnh đất trống, tôi dựa vào trực giác và ký ức mơ hồ, liên tục đi về phía vị trí sương mù dày đặc nhất.

Ở bên cạnh chỗ sương mù dày đặc nhất, có một gian nhà tranh, đây chính là chỗ thường ngày bà cụ Hà ở.

Tay của tôi ấn lấy gậy khóc tang ở thắt lưng, không chút do dự đi qua bên cạnh gian nhà tranh, trực tiếp sải bước vào trong sương mù!

Lạnh buốt! Thấu qua da, máu thịt, vào đến xương cốt, buốt giá tận sâu trong xương tủy, không ngừng gặm nhấm cơ thể tôi.

Xung quanh một vùng mơ hồ, trong làn sương mông lung, vầng trăng tàn trên đỉnh đầu giống như một con mắt nhòe nhẹt, âm u đang nhòm ngó tất cả những gì đang phát sinh hiện giờ.

Sương mù giống như vô số đôi tay, đang leo trèo bao trùm lên trên cơ thể tôi, đồng thời đang lần mò, di chuyển trên người tôi.

Bây giờ sương mù đã không còn là màu trắng đơn giản nữa, mà loáng thoáng ánh lên màu xanh lét, lại có chút đen xì, thảng thốt, lại dường như xen lẫn với một tia đỏ tươi kinh người.

Tôi đứng bất động tại chỗ, thần sắc nghiêm trọng, bàn tay nắm lấy gậy khóc tang càng chặt thêm vài phần.

Ngừng một lát, tầm nhìn của tôi cuối cùng cũng thích ứng với môi trường ở đây, đã có thể loáng thoáng nhìn thấy hậu viện và khu nhà ở chỗ không xa rồi.

Khu nhà cũ hậu viện âm u lạnh lẽo, chỉ nhìn một cái, liền khiến tôi cảm thấy sởn tóc gáy từng đợt.

Thảng thốt, tôi dường như nhìn thấy cổng khu nhà cũ đang đứng sừng sững một người.

Tim tôi hơi đập đánh thịch một phát, ở đây có người, người ở đâu ra?

Lẽ nào là Sài thiếu gia, Lữ Xảo Nhi, và cả bà cô Cù đã chạy ra ngoài rồi?

Vụt co giò lên trước, tầm nhìn rõ nét hơn chút ít, tốc độ của tôi cũng liền nhanh thêm lên.

Một lát sau, tôi xuyên qua màn sương, đến trước cổng nhà của hậu viện!

Lúc này lại gần rồi, ở cổng làm gì có người?

Trên cửa cổng đen xì xì, lờ mờ có một khoảng máu bẩn hình tam giác, trong vết máu lờ mờ có ba gương mặt người đau khổ, đang giãy giụa một cách co giật, vặn vẹo!

Tôi hít sâu một hơi, đè nén quả tim đang đập điên cuồng, quệt bỏ mồ hôi lạnh trên trán.

Đang định giơ tay ra đẩy cửa, tôi lại vụt thu tay về, thuận thế rút gậy khóc tang ở thắt lưng ra, sau đó dùng đầu nhọn bằng đồng của gậy chống lấy cửa, dùng sức đẩy vào trong một phát...

Trong tiếng xèo xèo, vị trí tiếp xúc với gậy khóc tang, bốc lên một mảng khói trắng dày đặc.

Cánh cổng rất nặng nề, giống như trong cổng có vô số đôi tay đang chống đỡ vậy, tôi dồn hết sức lực, mới khó nhọc đẩy ra được một khe hở.

Tôi định thần lại, nín thở, lách người chui vào trong cổng.

Giây phút vào trong cổng đó, cả người tôi đều kinh ngạc đến đơ ra.

Sương mù ở bên ngoài đều là giơ tay không thấy năm ngón, lần trước khi tôi rời đi cũng nhớ là sương mù ở trong hậu viện này rất khủng khiếp, nhưng giờ này, trong hậu viện hóa ra lại không có một tý chút sương mù nào!

Cả khu hậu viện toát lên vẻ lụi bại và âm u, giống như tất cả mọi thứ đều bị trùm lên một lớp màu xám u ám.

Trên chiếc bàn đá trong đình nghỉ chân ở phía bên phải vẫn đặt hòn đá mài lần đó.

Bên cạnh bồn hoa ở bên trái, vẫn còn lưu lại vết tích kỳ lân đồng đè qua lần trước.

Chính giữa gian chính bày một chiếc bàn gỗ, trên bàn gỗ còn châm một cây nến rất lớn!

Cây nến đó ánh lên màu vàng rtắng, ngọn lửa cháy rất ổn định, ánh sáng còn tỏa ra ngoài không ít, khiến trong sân đều thêm chút ít ánh sáng.

Tôi định định thần, đè nén hơi thở gấp gáp lại.

Vốn tưởng rằng vào Hung ốc sát là trực tiếp đối mặt với khủng bố, nhưng không ngờ rằng, hiện giờ chỉ toát ra hơi thở lụi bại và âm u.

Giống như tĩnh lặng trước khi bão tới vậy, trong hiểm địa nơi nhìn như an toàn, kỳ thực là nơi nguy hiểm nhất!

Tôi không hề trực tiếp đi lên trước, mà đầu tiên nhìn quét một vòng mặt đất ở trong sân.

Một phát nhìn qua, tôi không hề phát hiện cái bọc gói ba cuốn sách Trạch kinh, Cốt tướng và Âm sinh cửu thuật.

Lúc này tôi đã có chút hối hận rồi, tôi lẽ ra nên hỏi rõ ràng tỉ mỉ hơn một chút.

Lúc trước khi bà cụ Hà nói, tôi vô thức cho rằng, bà cụ đem sách vứt vào trong sân.

Nhưng bây giờ nhìn không thấy có, vậy thì chỉ có hai khả năng, một là “thứ” ở trong hậu viện đã nhặt sách đi rồi, hai là bà cụ Hà vào trong đây, đem sách để ở một chỗ nào đó...

Có điều rất nhanh, tôi liền phủ định khả năng thứ hai, nếu bà cụ mà làm như vậy, thì nhất định sẽ bảo với tôi, bây giờ xem ra chính là khả năng thứ nhất rồi.

Vậy thì chỉ có thể giải quyết Hung ốc sát trước, rồi tìm sách sau!

Tôi sải bước đi về phía gian chính, đồng thời dùng khóe mắt không ngừng liếc sang gian buồng ở hai bên, tôi đang hồi tưởng lại lần đó bà cô Cù ở trong gian phòng nào.

Tôi còn nhớ rất rõ, lần đó trên ngực bà ta cắm một con dao găm, rõ ràng là bà ta tự sát, dùng bản thân hóa sát, chỉ là không biết, hơi thở đó của bà ta có trút xuống chưa, bây giờ là huyết sát bình thường, hay là xác sống huyết sát.

Huyết sát bình thường bèn chỉ có thể nhập vong, xác sống huyết sát có thể hoạt động, càng dữ hơn!

Sài thiếu gia lần đó vẫn chỉ là bạch sát, không đáng ngại, nhưng Lữ Xảo Nhi lại là phá sát Bạch y sát hóa Huyết y, nhập vong càng dữ.

Có điều ít nhất trong hậu viện này không có người khác, vậy thì không có vật trung gian để bọn chúng nhập vong!

Sau khi suy nghĩ rõ ràng xong, tôi nhanh chân đi vào trong gian chính.

Vốn dĩ quan tài của Sài thiếu gia lẽ ra nên ở đây, nhưng bây giờ ngoài chiếc bàn này, hóa ra lại chẳng có đồ vật lớn nào.

Tôi chăm chú nhìn cây nến, chất liệu đó... Khiến tôi nghĩ tới mỡ xác chết?

Đúng vào lúc này, sau lưng truyền lại tiếng bước chân khe khẽ.

Âm thanh này khiến lòng tôi khẽ run lên, đột ngột quay đầu lại.

Cửa gian chính bất thình lình đứng một người đàn bà, hai mắt cô ta đờ đẫn, vẻ mặt ngơ ngác, trên tay còn bưng một cái khay.

“Âm dương tiên sinh đánh quỷ, mời cậu uống trà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận