Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 857: NGHỈ NGƠI, CÁI KHÓ CỦA THƯƠNG TƯỢNG

Thẩm Kế tuy đã đồng ý với tôi sẽ qua tộc Khương, nhưng tôi cũng không thể ép buộc cô ta đi ngay bây giờ, thêm nữa, thời hạn ba tháng đích thực còn chưa tới.

Hơn nữa nguyên nhân mà Thẩm Kế nói càng thẳng thắn hơn.

Cô ta không muốn bị đạo sĩ khoa chân múa tay.

Liễu Dục Chú sẽ không làm chuyện này, có điều Liễu Hóa Đạo, Liễu Hóa Minh, Liễu Hóa Dương thì còn chưa chắc...

Hồi đó lúc gặp tôi, thái độ của ba người bọn lão rất cứng rắn.

Mà hiện giờ tâm tính của Liễu Tam Nguyên rõ ràng có sự thay đổi, Thẩm Kế tuy chưa từng tiếp xúc với bọn lão, nhưng việc mà cô ta cân nhắc, cũng không phải không có lý.

Suy nghĩ trong chớp mắt, tôi gật gật đầu, trả lời là không vấn đề.

Thẩm Kế không tiếp tục nhìn cổng thôn nữa, mà đi men theo một hướng khác.

Đây cũng không phải là con đường từ cổng thôn lên núi Kế Nương, mà là trục đường chính của đường cái.

Tôi ra hiệu cho Phùng Bảo và Phùng Quân đi theo, Khương Manh, thì nhanh chóng đến bên cạnh Thẩm Kế.

Ngao sói đi bên hông tôi, máu ở vết thương trên lưng nó đã đông cứng lại rồi, nhìn từ trạng thái của nó, thương tích này chắc không có gì đáng ngại.

Bên ngoài thôn Kế Nương vô cùng hoang vắng, không có xe cộ gì cả.

Chúng tôi đi bộ gần đến trạm thu phí đường quốc lộ của huyện Các, mới nhìn thấy có xe đi qua.

Hai người Phùng Bảo và Phùng Quân đứng ở đầu đường chặn xe, nhưng ngao sói thực sự quá lớn, hai xe đầu tiên tài xế vừa dừng lại một phát đã sợ đến mực lập tức đạp chân ga luôn, sau đó gặp được một chiếc xe chở gia súc, mới đưa chúng tôi vào trong thành phố.

Lúc xuống xe, ngao sói còn rất bất mãn, cứ liên tục đứng một bên vẩy lông.

Ở huyện Các nghỉ ngơi chỉnh đốn hai ngày, chủ yếu là cần tới bệnh viện xử lý vết thương trên người, Thẩm Kế đánh cận chiến với Mã Bảo Nghĩa, lại đối phó với bao nhiêu xác chết như thế, thương tích thực sự không nhẹ.

Máy bay và tàu cao tốc đều không đi được, vẫn là Phùng Quân đi kiếm về một chiếc xe bán tải, lái xe rời khỏi Lương Châu, về thành phố Nội Dương.

Kỳ thực ban đầu tôi dự tính tốn một thời gian ở thôn Kế Nương, rồi qua tộc Khương, ít cũng phải mất một tháng.

Kết quả thời gian dùng ở thôn Kế Nương ngắn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của tôi, kể cả là hành trình về bị kéo dài, chẳng qua cũng chỉ là thời gian hơn mười ngày.

Bởi vì Thẩm Kế tạm thời không qua tộc Khương, nên đoàn người chúng tôi liền về nhà họ Phùng trước.

Trước khi về nhà họ Phùng, tôi không cho Phùng Bảo và Phùng Quân thông báo trước, để tránh làm loạn kế hoạch thường nhật của ba người Phùng Chí Vinh, Trần mù và Lưu Văn Tam.

Sau khi lặng lẽ về tới nơi xong, tôi bảo hai người Phùng Bảo và Phùng Quân sắp xếp một khu nhà riêng cho Thẩm Kế và Khương Manh ở lại, bản thân về phòng ở xong, mới bảo với mấy người Phùng Chí Vinh và Lưu Văn Tam, là đoàn người chúng tôi đã về rồi.

Lần này Phùng Chí Vinh không tổ chức tiệc đón tiếp gì cả.

Lưu Văn Tam và Trần mù tới khu nhà gặp tôi một lần, đại khái nói chuyện một chút về việc phát sinh trong thôn Kế Nương.

Đối với những gì mà Âm tiên sinh nói và làm, cùng với kết cục hiện giờ của thôn Kế Nương, Lưu Văn Tam không phát biểu ý kiến gì, còn Trần mù thì nói một câu: “Cố chấp quá khích, kiểu gì cũng sẽ bị quật trả.”

Tiếp sau đó Lưu Văn Tam nói đơn giản với tôi một chút về tình hình tiến triển của công trình, trong hơn mười ngày tôi rời đi, bọn lão đi đưa lễ cho Từ Bạch Bì ba lần.

Lúc nói đến đây, miệng của Lưu Văn Tam còn cắn nửa điếu thuốc, rất bất bình, nói Từ Bạch Bì rõ ràng rất hưởng thụ chỗ hương hỏa cung phụng này, hoàng bì tử ở trong khu phố cũ đã sắp nhiều hơn người rồi, xử lý không tốt là hoàng bì tử của cả thành phố Nội Dương, thậm chí là cả trong núi bên ngoại thành đều bị lão ta kéo tới đây.

Nội tâm tôi hơi chắc chắn chút, càng như thế này, kỳ thực càng là chuyện tốt, đại biểu cho việc Từ Bạch Bì bị mưu kế của tôi che mắt.

Cuối cùng lúc bọn lão từ phòng tôi rời đi, Trần mù vỗ vỗ vai tôi, nói thời gian gần đây không có việc gì khác cũng tốt, nghỉ ngơi dưỡng sức tử tế, đợi thời gian tới rồi, nói không chừng không cần mày đưa Thẩm Kế qua tộc Khương, mà có thể bảo Liễu Dục Chú tới đón nó.

Đối với việc này, tôi không nhắc nhiều, bên chỗ tộc Khương tôi chắc chắn phải qua một chuyến, tôi bảo Thẩm Kế đi làm Tiên sư, cũng phải nhìn thấy thái độ của Liễu Tam Nguyên.

Hơn nữa Thẩm Kế đúng thật phải có sắp xếp tử tế, không được có ẩn họa gì khác.

Thời gian thoáng chốc đã qua.

Nhoáng cái từ thôn Kế Nương về đã hơn nửa tháng trôi qua rồi.

Trong thời gian nửa tháng này, trên cơ bản tôi đều đang nghiên cứu Ngũ đế Phong táng phù.

Đương nhiên, tôi quay về rồi, thì không tiếp tục phiền đến mấy người Trần mù, Lưu Văn Tam đi đưa lễ cho Từ Bạch Bì nữa, mà tự bản thân tôi mỗi cách hai ngày, đích thân đưa một lần đồ lễ tới khu phố cũ.

Đồng thời tôi cũng xem qua cổng chào bên ngoài khu phố cũ, xây dựng đích thực là cầu kỳ, cũng theo yêu cầu của tôi, làm thêm phù văn Thiên can Địa chi ở bên trên.

Công trình xây dựng ở những nơi còn lại tôi cũng qua xem một lượt, trước mắt mà nói không hề có sai sót gì.

Từ Bạch Bì vẫn còn chưa biết, chuẩn bị của tôi, đã khiến lão ta chẳng được sung sướng thêm bao lâu nữa...

Chỉ có điều, tôi cũng cảm nhận được một cảm giác cô tịch không nói ra được.

Từ khi tôi bắt đầu tiếp nhận cái rương gỗ của bà nội, cho đến khi tôi học Phong thủy Dương toán, Âm dương thuật đến nay... Mệt mỏi bôn ba liều mạng hơn nửa năm, thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức ít đến đáng thương.

Bây giờ nửa tháng này, bên cạnh chỉ có sách, và phù.

Trần mù đã về Triều dương trạch, Lưu Văn Tam cũng chăm sóc Hà Thái Nhi, cái cảm giác hiu quạnh ấy liền càng mạnh hơn.

Thậm chí thứ cảm giác này còn gặm nhấm tôi, khiến tôi muốn thôi thúc Thẩm Kế học Kim tiền hào nhanh một chút, thậm chí còn muốn thúc giục công trình hoàn thành nhanh một chút.

Chỉ có điều hai việc này tôi đều nhẫn nại được, học Âm dương thuật không thúc giục được, vốn dĩ thời gian hai ba tháng, Thẩm Kế đã không thể hoàn toàn nắm vững được, xây dựng trận pháp phong thủy còn càng cần chú ý cẩn thận hơn, một khi có sai sót, tới lúc đó đối phó với Từ Bạch Bì liền sẽ xuất hiện vấn đề lớn.

Ngũ đế Phong táng phù tôi đã nghiên cứu hòm hòm rồi, hơn nữa cũng đã sắp xếp Phùng Bảo đi chuẩn bị các đồ vật mà đạo phù này cần dùng đến.

Ngoài ra còn có một chuyện, chính là giai đoạn này, tôi vẫn không cho Phùng Quân đi tới nơi khác, vẫn bảo hắn lưu lại hậu viện, trên cơ bản chuyện gì cũng đều bảo hắn đi theo tôi.

Tướng mặt của hắn vẫn chưa từng có thay đổi tốt lên, tôi sợ hắn sẽ gặp bất trắc.

Vào một ngay sau khi chúng tôi về lại nhà họ Phùng được nửa tháng, tôi ngủ dậy xong, ngồi trước bàn đọc sách, chuẩn bị luyện vẽ phù.

Ngũ đế Phong táng phù sau khi nghiên cứu xong, trong Trạch kinh kỳ thực còn có không ít phù soạn, Trấn sát phù, Hà khôi Trảm thi phù tôi đã rất thành thục, có điều tác dụng của những phù soạn khác cũng không nhỏ, chứ không hồi đó Lý Độn Không cũng chẳng lợi hại như vậy, tất cả giấy phù có liên quan đến Âm dương tiên sinh, tôi đều phải hiểu thấu.

Cũng chính vào lúc này, cửa phòng bị gõ vang.

Tôi vừa nói mời vào, thì Phùng Quân liền đẩy mở cửa phòng.

Đi theo sau lưng Phùng Quân, chính là Thương Tượng với thân hình ngũ đoản.

Trên lưng Thương Tượng còn cõng hai món đồ.

Mặt tôi lập tức lộ vẻ vui mừng.

Đây cũng là việc mà tôi làm sau khi quay về, liên lạc với Thương Tượng, bảo anh ta lại làm trảm quỷ đao và gậy khóc tang một lần nữa, có điều hơi khống chế kích thước một chút, đủ cho tôi sử dụng.

Chỉ có điều tôi không ngờ rằng, lại là Thương Tượng đích thân đưa tới cho tôi.

Tôi đứng dậy lên tiếng chào hỏi.

Thương Tượng nhanh chân đi lên trước, dùng sức bắt tay tôi, tỏ vẻ hơi kích động.

Anh ta đem đồ đưa cho tôi, tôi ước lượng trọng lượng, trảm quỷ đao nhẹ hơn một chút, gậy khóc tang cũng điều chỉnh trọng lượng và độ dài, tôi chỉ là dùng để gõ xương của người ta, Thương Tương thiết kế lại, vị trí trên đầu, ngược lại thành hơi thô hơn một chút.

Bên trên chúng đều có khắc Áp trấn thần chú!

Tôi đang chuẩn bị cảm ơn Thương Tượng, thì Thương Tượng lại ngập ngừng muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn cứ nói ra, hỏi tôi có thể giúp anh ta một việc không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận