Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 598: TÂM TƯ BẤT CHÍNH

Giác quan thứ sáu của con người vô cùng nhạy cảm, cho dù là đang đi trên đường, nếu như bị người ta nhìn chằm chằm vào sau lưng, cũng tuyệt đối sẽ phát hiện và quay đầu lại!

Con mắt đó quá mức rợn người, âm u đến cực điểm.

Thứ đồng thời dâng lên trong lòng tôi còn có sự kinh sợ ẩn hiện trong tâm và luồng khí lạnh xộc lên theo cột sống.

Có điều tôi không chút do dự, vụt sải bước lên trước.

Đi đến trước cửa một phát đẩy mở ra!

Hai tiếng rầm rầm nặng nề vang lên, hai cánh cửa phân biệt đập lên trên tường.

Nhưng trong phòng lại trống trơn... Làm gì có “người” nào, thứ còn sót lại chỉ cho tôi một thứ cảm giác tù túng.

“La tiên sinh?” Phùng Chí Vinh bước nhanh đến cạnh tôi, trong mắt đầy sự nghi hoặc.

“Không sao.” Tôi khàn giọng trả lời một câu.

Trước đây khi Dương Hưng tới, tôi tưởng là thời cơ, chuyện của Dương Hạ Nguyên bạo lộ ra ngoài, hắn tới hỏi tội, chắc chắn sẽ liên lụy đến tộc Khương và nguyên cả gia tộc nhà họ Dương, xác thanh thi nhất định sẽ hiện thân, tôi cũng có thể biết được nó theo tôi lâu như vậy rốt cục là định làm gì.

Bây giờ chỉ là vì một chuyện nhỏ, mà Dương Hưng đi rồi, có thể nói rằng nước cờ tôi vừa đi được một nửa đã thành không rồi.

Cho dù xác thanh thi bây giờ chẳng làm gì cả, nhưng thứ áp lực đem lại cho tôi chưa từng giảm bớt bao giờ.

Hắn theo tôi càng lâu, tôi liền cảm giác thứ mà hắn mưu đồ khả năng sẽ càng sâu xa, cái xác thanh thi hung dữ như thế, căn bản không thể nào vô duyên vô cớ, cũng không chút mưu cầu gì mà bám theo tôi.

Tôi nói với Dương Hưng mười ngày sau gặp mặt, ngoài việc tôi định làm theo dự định kia ra, cũng là muốn mượn cớ này để ép xác thanh thi hiện thân.

Việc thế này, đương nhiên không thể nào nói rõ với Phùng Chí Vinh được.

Đồng thời đây cũng là thời gian tôi dự đoán chuyện của nhà họ Thích có thể xử lý xong.

Tư duy xác định xong, tôi lại nhìn một lượt thật kỹ cả căn phòng, rồi mới quay đầu đi ra ngoài cổng.

Tôi không tiếp tục qua hậu viện ăn cơm với dạng Phong thủy sư như Mao Nguyên Dương, mà nhờ Phùng Chí Vinh sắp xếp người làm đưa đồ ăn qua dãy nhà bên cho tôi. Tôi cũng bảo Phùng Chí Vinh đi bận việc của mình, không có vấn đề gì khác nữa rồi.

Phùng Chí Vinh gật đầu rời đi.

Sau khi tới dãy nhà bên xong, người làm đưa đồ ăn tới, tôi tế đầy miếu ngũ tạng, lại dăn dò người làm này, đợi Phong thủy sư bên hậu viện chuẩn bị xuất phát qua nhà họ Thích, thì gọi tôi dậy.

Sắp xếp xong, tôi vào luôn trong phòng, nằm lên giường bèn nhắm mắt lại ngủ, tôi bắt buộc phải bảo đảm mình có đủ tinh lực, mới có thể ứng phó với mọi chuyện được.

Trước khi nhắm mắt lại tôi còn vô thức liếc bên cạnh giường một cái.

Hiện giờ tôi đã có một thói quen theo bản năng, mũi giày nhất định phải hướng ra ngoài, như thế này có thể đề phòng ngoại quỷ.

Kỳ thực nếu mẹ tôi muốn vào phòng, mẹ có đủ bản lĩnh khiến mũi giày hướng vào trong, việc này không ảnh hưởng đến mẹ được.

Từ sau khi rời khỏi núi Kế Nương, tôi bảo mẹ đi theo Từ Thi Vũ, đến giờ đã được một thời gian chưa gặp mặt rồi, trong quá trình bận rộn, tôi cũng chẳng kịp nghĩ nhiều.

Lúc này sắp ngủ rồi, ngược lại lại nghĩ đến mẹ tôi, nỗi nhớ càng đong đầy hơn.

Cực lực xua tan những ý nghĩ trong đầu này, mẹ đi theo tôi, mức độ nguy hiểm quá lớn, bây giờ như thế này ngược lại càng an toàn...

Nhắm mắt, rất nhanh đã chìm vào trong giấc ngủ.

Ban đầu ngủ còn tốt, cũng không nằm mơ.

Đợi ngủ được một thời gian xong, bên tai liền có tiếng coong coong kêu mãi không ngừng, giống như một cái đũa gõ lên trên thành bát, cái âm thanh ấy mãi không chịu dứt, khiến người ta ngủ không ngon giấc.

Trong thời gian này tôi tỉnh lại một lần, trong phòng chẳng có người nào cả, cái tiếng gõ coong coong ấy cũng chẳng thấy nữa, tôi mới biết đây là nằm mơ.

Nhưng một khi tôi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, là cái âm thanh ấy sẽ lại lần nữa xuất hiện.

Cuối cùng tôi ngồi dậy, dùng sức nhay nhay tâm mày.

Ngoảnh đầu nhìn cái tủ đầu giường, mặt tôi hơi hơi có chút tái nhợt.

Bởi vì phía sau âm thanh đó, trong giấc mơ của tôi thậm chí còn có một cảnh tượng, đầu giường có ngồi một lão già đang gõ cái bát thọ được làm từ xương sọ trắng nhởn, lão già ngẩn người nhìn tôi, đòi mạng tôi.

Âm Dương tiên sinh từ trong vô tận đều có cảm ứng đối với sự việc và nguy hiểm chưa biết.

Lão già này chắc chắn có mưu đồ không đơn giản đối với tôi...

Đầu óc đã triệt để tỉnh táo lại, nghỉ ngơi một thời gian ngắn, cũng có không ít ích lợi.

Mò lấy điện thoại ra nhìn một cái, thời gian đã gần như tới giờ Tý chính khắc.

Tôi cũng không định ngủ tiếp nữa, ước chừng thời gian chắc cũng hòm hòm rồi.

Vừa ngồi dậy xuống khỏi giường, đi rửa mặt phát cho tỉnh táo lại, thì ngoài cửa đã vọng lại tiếng gõ cửa khe khẽ.

“La tiên sinh? Chuẩn bị xuất phát rồi, Trương tiên sinh bảo tôi tới mời cậu.”

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn hai con mắt hơi có chút vằn máu của mình ở trong giương, trả lời một câu: “Tôi ra ngay.” Trên tướng mặt của tôi, được cái chẳng có biến hóa gì.

Tôi định thần lại, lau bỏ vết nước trên mặt, rồi mới ra khỏi phòng.

Người làm đó đi trước dẫn đường, chúng tôi đi về phía bên ngoài đại viện.

Kỳ thực đến nhà họ Phùng lâu như vậy, tôi sớm đã biết đường rồi, hắn nói một câu là được. Nhưng người làm này vẫn như vậy, cũng là bởi vì quy định của nhà họ Phùng nghiêm minh.

Nếu là chuyện lớn, gia chủ ắt phải đích thân làm việc, chuyện nhỏ trong tộc, thì bất cứ một người trong tộc hay người làm nào cũng đều bắt buộc phải làm một cách tỉ mỉ kỹ lưỡng.

Mấy phút sau, đến bên ngoài cổng chính nhà họ Phùng.

Có bốn chiếc xe đang sáng đèn, chiếc xe ở trên đầu, hóa ra là do Thích Lan Tâm lái?

Cửa sổ xe để mở, tôi có thể nhìn thấy Thích Lan Tâm ngồi trên ghế lái, bên cạnh còn Mao Nguyên Dương có đang ngồi.

“La Thập Lục, lên xe đi.” Mao Nguyên Dương gọi tôi một câu.

Lòng tôi trĩu xuống một phát, qua nhà họ Thích bắt người, lão Mao Nguyên Dương này lại đưa Thích Lan Tâm theo, việc này đã nói lên một điểm.

Lão Mao Nguyên Dương này, không từ bất cứ thủ đoạn nào!

Thích Lan Tâm chỉ là một người đàn bà phổ thông, đổi thành tôi, hoặc là đổi thành Trương Nhĩ, nhất định sẽ không dùng tới cô ta.

Chuyện của nhà họ Thích đã biết bảy tám phần rồi, đưa theo Thích Lan Tâm, nhiều nhất là có ít tác dụng nhỏ, chứ không có tác dụng lớn.

Ngược lại sẽ càng dễ gây ra nguy hiểm cho Thích Lan Tâm, thậm chí khiến người nhà họ Thích oán hận cô ta.

Bất kể sự thật là thế nào, sau này kể cả là xác định được Thích lão gia có vấn đề, Thích Lan Tâm đang cứu nhà họ Thích, nhưng việc cô ta dẫn người tới bao vây nhà họ Thích, đêm khuya động thủ, cũng nhất định sẽ khiến người ta xa lánh cô ta.

Tôi lên xe xong, mới phát hiện hàng ghế sau có Trương Nhĩ đang ngồi.

Lão hơi hơi gật đầu với tôi, thần sắc tương đối bình tĩnh. Tôi cũng gật đầu ra hiệu một cái, rồi mới ngồi xuống bên cạnh.

“La tiên sinh.” Thích Lan Tâm hạ giọng chào hỏi tôi.

Đồng thời tôi cũng hơi hơi gật đầu ra hiệu.

Mao Nguyên Dương nói một câu xuất phát, Thích Lan Tâm liền đạp chân ga.

Từ trong kính chiếu hậu, tôi giờ mới chú ý đến tướng mặt của Mao Nguyên Dương.

Lúc trước vừa về tới nhà họ Phùng, lúc lần đầu gặp Mao Nguyên Dương, người lại quá đông, chuyện đang nói cũng tương đối cần kíp, nên tôi ngược lại không có thời gian quan sát mặt của lão. Bây giờ lên xe xong thì chẳng có việc gì, hơn nữa những gì Mao Nguyên Dương làm, cũng khiến tôi cảm thấy không mấy dễ chịu.

Khuôn mặt của lão tương đối gầy dài, chỗ cung con cháu, cũng chính là phần dưới bọng mắt, sụt xuống không có thịt, kiểu tướng mặt này cũng không phải là tướng tuyệt hậu, cung con cháu cũng là cung Âm chí, vẫn còn tồn tại một chút xíu, chỉ có thể nói lên rằng con cháu của lão sẽ rất ít, hơn nữa vận thế của con cháu cũng không tốt.

Ngoài ra, còn có một điểm, chính là tính cách của lão lấy bản thân làm trung tâm, quan tâm đến lợi ích trước mắt, không nể tình nghĩa, dễ tạo thành cảnh bạn bè người thân xa lánh.

Hơn nữa sau tai của lão thấy quai hàm, xương quai hàm lại dài, mà lại còn liền thành một khối với cằm, khuôn mặt dài gầy liền thành mặt vuông.

Kiểu tướng cốt này càng có đặc điểm là tâm tư bất chính, thích đi đường tắt, tính báo thù rất mạnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận