Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 677: ‘CHÂM NẾN NGƯỜI’ Ở TRONG TƯỜNG

Câu nói này tôi gần như gào lên, ánh mắt quét qua nắp quan tài, bên trong nắp quan tài tôi đã nhìn thấy một tờ phù.

Lúc này tôi đã bắt đầu hối hận rồi, vừa nãy chúng tôi lẽ ra không nên cứ thế mở quan luôn.

Nhưng bây giờ đã không kịp nữa.

Tôi vụt đi lên trước, đem la bàn nhái nhanh chóng ấn về phía trên đầu xác chết ở trong quan tài.

La bàn nhái ép lên trên đầu của xác chết, tôi không khỏi nghẹt thở, bởi vì bề mặt của la bàn nhái, lại đang nhanh chóng xuất hiện vết nứt.

“Chú Trần, chú Văn Tam, nhanh lên chút...”

Mồ hôi trên trán tôi càng nhiều hơn, thuận theo gò má tí tách rơi xuống từng giọt to đùng.

Tôi nhấc tay lên, trực tiếp móc cái chai đựng máu gà ở ngực ra, chuẩn bị rút lông đuôi gà trống bên trong ra bất cứ lúc nào.

Đúng vào lúc này, trong quan tài bất thình lình vọng ra từng tràng cười, thậm chí còn cả tiếng móng tay cào vào ván quan tài ken két, khiến toàn thân người ta đều nổi đầy da gà.

May là tốc độ của Trần mù và Lưu Văn Tam đủ nhanh, đã khiêng nắp quan tài lên, nhanh chóng đậy lên trên quan tài.

Rầm một phát, trong tầm mắt không còn nhìn thấy cái xác thanh thi đàn bà kia nữa.

Tim tôi đập thình thịch trên cổ họng, suýt nữa thì nhảy cả ra ngoài.

“Cái thứ này... Thập Lục đậy nắp lại làm gì? Không xử bỏ nó luôn đi? Ba người chúng ta, mày còn có Sát thuật, nó chắc chắn không bằng được Dương Thanh Sơn chứ?” Lưu Văn Tam rõ ràng rất khó lý giải.

Còn những chuyện về xác thanh thi Dương Thanh Sơn, cũng là tôi kể rõ với lão lúc trên đường chúng tôi đến đây, trên cơ bản không giấu Lưu Văn Tam bất cứ chuyện gì.

Tôi lắc lắc đầu, nói: “Bà ta chắc chắn không bằng dạng Phong thủy sư ra ngoài từ nơi sinh khí gột rửa như Dương Thanh Sơn, huống hồ Dương Thanh Sơn còn là đạo sĩ Xuất đạo... Chỉ có điều, bà ta là xác sống, không phải là cái xác phá xác đó...”

Lau bỏ mồ hôi trên trán, tôi chằm chằm nhìn quan tài, mất tự nhiên nói: “Cỗ quan tài này đặt ở đây, kỳ thực là để trấn bà ta, mặt trong nắp quan tài có một đạo phù, là phù của Âm dương tiên sinh, tên phù là Bính Thìn Bính Dần Phù. Bà ta không phải phá xác, không phải vong khách tác quái, chúng ta không cần thiết phải đối phó với bà ta để tự chuốc phiền phức... Hơn nữa bà ta đúng thật có khả năng là...”

Hơi hơi ngừng lại một chút, mặt tôi tái nhợt, cười cười: “Trong sổ tay ghi chép của Lý Âm Dương, không nói Viên Hóa Thiệu có hứng thú đối với đàn bà gì cả, duy nhất một người bèn là vợ ông ta, cũng là sư tổ mẫu của cháu. Rất có khả năng người đàn bà này là sư tổ mẫu của cháu.”

“Chuyện của Lý Âm Dương cháu thực sự hết cách, di nguyện của ông nội cũng muốn cháu moi Thi đan, nếu bà ta đúng là sư tổ mẫu của cháu thật, thì cháu đúng là không được làm tổn thương đến bà ta, nếu không đúng là thành lừa thầy diệt tổ thật.”

Nói xong, trong lòng tôi lại dâng lên một sự bức bối không tả ra được.

Viên Hóa Thiệu cướp bà ta về, bây giờ bà ta hóa thanh thi ở trong Âm trạch, còn bị quan tài trấn áp, đây cũng là mục đích của Viên Hóa Thiệu?

Người chết đèn tắt, lá rụng về cội, Lý Âm Dương chết không nhắm mắt, vũ hóa thành ác thi vì để báo thù, nếu ông ta còn tỉnh táo, biết vợ mình sau khi chết cũng thành xác thanh thi chết không nhắm mắt, chẳng biết sẽ còn thêm bao nhiêu phần thù hận nữa.

Hiện giờ trong tâm ông ta chỉ có hận thù và ác niệm, sau khi biết xong, cái tâm ác niệm liệu sẽ có tiếp tục tăng lên không?

“Thập Lục, ân oán của đời trước nữa không phải là lỗi lầm của mày, mày có cái tâm này là đã đủ rồi, may là động tác của chúng ta nhanh, bà ta chưa bật xác, Âm dương thuật của mày bây giờ tiến bộ không ít, nếu như có cơ hội đưa bà ta ra ngoài, thì tìm sư phụ chú, ba người chúng ta hợp lực, chưa chắc đã không thể siêu độ, xác sống có chấp niệm, tắt thở là được, cho dù bà ta bây giờ có hóa thanh thi cũng vậy, vừa nãy khí của bà ta, không giống như từng hại mạng người.” Trần mù vỗ vỗ vai tôi.

“Được!” Tôi dùng sức gật gật đầu, nắm chặt nắm đấm, trầm giọng nói: “Chú trần, tà không áp chính, Viên Hóa Thiệu nhất định sẽ chết!”

Giây tiếp theo, tiếng sủa ầm ĩ từ phía bên kia truyền lại, đồng thời còn có tiếng xoẹt xoẹt, giống như âm thanh Tiểu Hắc lại đang dùng sức cào tường vậy.

Đồng tử mắt tôi co mạnh, mặt Trần mù hơi biến sắc, Lưu Văn Tam thì quay người, vác thanh trảm quỷ đao lên đi về phía âm thanh truyền lại.

Rất nhanh ba người chúng tôi đã đến chỗ cửa vào.

Vách tường ở mạn phía tây, đã bị Tiểu Hắc cào ra một cái hang lớn!

Cái đầu ngao to đùng chui vào trong hang, nó còn điên cuồng rúc vào bên trong, móng cào ra không ít đất.

Tôi nhìn mà tim đập chân run.

Tai của Trần mù cũng đang liên tục động đậy không ngừng.

Hai tay Lưu Văn Tam thay nhau nắm chặt trảm quỷ đao, chằm chằm nhìn nửa thân người của Tiểu Hắc.

Lại qua mấy phút nữa, Tiểu Hắc vụt một phát vọt ra ngoài.

Nó lùi ra ngoài, đồng thời trong miệng hóa ra còn đang cắp một cái xác chết.

Xác chết này vô cùng kỳ quái, mặc một bộ Đường phục, mặt mũi mười phần thanh tú, có điều vị trí đỉnh đầu, thì lại bị đục ra một cái lỗ hình tròn, vừa vặn bị gọt mất xương nắp sọ.

Bên trong hộp sọ, là một thứ sáp nến dạng rắn màu vàng, trong đó còn có một sợi bấc.

Đây cũng là ‘châm nến người’?

Không, không đúng!

Tôi chằm chằm nhìn lên mặt của gã, dung mạo, xương mày của gã, rõ ràng là vô cùng giống với Lý Âm Dương.

Xác chết châm nến người vùi sâu trong vách tường này, chính là con trai của Lý Âm Dương!

Nhìn kỹ lại, mặt mũi gã cho dù thanh tú, nhưng vị trí xương mày, ấn đường đều có tướng đoạn mệnh, hai má còn có chút hõm xuống, rõ ràng là bộ dạng sau khi bị trộm thọ.

Tôi lập tức liền bắt đầu không rét mà run.

Quả nhiên đúng như những gì trong ghi chép của Lý Âm Dương, Viên Hóa Thiệu cướp vợ con ông ta, trộm thọ con trai ông ta xong thì châm nến người.

Đột nhiên, tôi cảm giác bên tai giống như có người đang phả hơi, âm u lạnh lẽo đến cực điểm.

Giây tiếp theo, cái bấc nến trên đỉnh đầu xác chết đó, lóe lên một đốm lửa nhỏ màu xanh nhạt...

Nhiệt độ cả căn phòng, dường như đều đang nhanh chóng hạ xuống vậy.

Phảng phất, tôi hình như nhìn thấy cái người này đã cử động rồi, gã lại giằng ra khỏi miệng ngao sói, bay về phía người Trần mù.

Nhưng Trần mù vẫn chẳng biết gì.

Trong lúc kinh hãi, tôi lập tức gầm nhỏ lên một tiếng: “Chú Trần! Tránh ra!” Có điều lúc gào ra câu này, đầu óc tôi lại nổ ầm ầm lên, còn suýt nữa thì ù cả tai, giống như xuất hiện ảo giác vậy, bên tai có vô cùng nhiều tiếng nói chuyện ồn ào, trong nháy mắt phải nói là khiến cho đầu người ta đau như búa bổ.

Tiếng sủa hung hãn vang ầm bên tai.

Trong nháy mắt tôi liền tỉnh táo lại, theo bản năng dùng sức lắc lắc đầu, cuối cùng cũng định thần lại.

Cảnh tượng trước mắt, lại khiến mồ hôi lạnh trên trán tôi liên tục túa ra.

Trần mù bị Tiểu Hắc chồm ngã ra đất, cái đầu ngao to đùng của Tiểu Hắc ghè lấy ngực Trần mù, lão không hề phản kháng.

Tiểu Hắc không cắn Trần mù, con mắt màu đỏ hung hãn liếc chằm chằm vào xác chết châm nến người.

Cái xác chết đó giờ này hóa ra đã ngồi dậy rồi, ngọn lửa nến trên đầu đang cháy leo lét, tôi cũng chẳng nhớ rõ là vừa nãy mắt gã là nhằm hay mở.

Chung quy bây giờ là mở ra rồi...

Con ngươi trong tròng mắt hơi hơi lõm xuống, tuy khô đét, nhưng vẫn toát ra một thứ áp lực trấn áp hồn người.

Hơn nữa gã giống như đang chằm chằm nhìn chúng tôi vậy...

Trời xui đất khiến thế nào, tôi lại có một thứ trực giác, cái xác phá xác này hình như không phải thật sự có ý muốn quấy phá chúng tôi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận