Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 596: ĐÒI NGƯỜI

Đương nhiên tôi có thể phân biệt được, đây không hoàn toàn là nhằm vào tôi.

“La Thập Lục, tuổi chỉ hai mươi hai, khám Dương quan thất bại xong, học được Âm sinh cửu thuật của Âm thuật tiên sinh, có được nửa bộ Địa tướng Kham dư, lại nhờ việc Thiết khẩu Kim toán bói không sai sót mà có được Kim toán bàn, rất nhiều người đều hiếu kỳ về cậu, Mao Nguyên Dương tôi cũng vậy.”

“Có điều bây giờ việc cấp bách là gì, cậu còn rõ hơn chúng tôi, trước tiên nói xem, cậu định đối phó với kẻ đó như thế nào? Nói hết ra xong, thì dẫn đường, trước hết để chúng tôi lên núi rước di cốt của tiền bối các nhà về đã.”

Giọng nói của Mao Nguyên Dương rất hùng hậu, cũng rất cẩn mật, không hề khiến tôi cảm thấy có áp lực.

Có điều tôi đúng thật chưa nghĩ nên đối phó với lão già trộm thọ đó như thế nào...

Lão già này quá tà quái, về phương diện trộm thọ tôi cũng không hiểu, bên chỗ nhà họ Thích cũng chẳng có được manh mối gì.

Còn về đối phó như thế nào, đại bộ phận tôi đều đặt kỳ vọng vào chỗ Trương Nhĩ bên này, cùng với những người mà lão tập hợp lại.

Mao Nguyên Dương hỏi một phát thế này, ngược lại khiến tôi nghẹn lời mất một lát.

Trương Nhĩ mở miệng một cách vừa kịp lúc: “Thập Lục kinh nghiệm không đủ, kẻ trộm thọ cắp mệnh không dễ đối phó, còn cần chúng ta lên kế hoạch lâu dài, có điều có thể bảo cậu ta kể hết chi tiết, lên núi rước di cốt trước?”

Mao Nguyên Dương đặt thanh Mậu Đào Kiếm trong tay xuống, ánh mắt lúc lại nhìn sang tôi thì bình thản hơn không ít, chỉ lãnh đạm ừ một tiếng.

Nhưng tôi lại cảm giác, lúc trước lão chắc là có vài phần coi trọng tôi, giờ thì biến thành lạnh nhạt? Bởi vì tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng hết?

Đương nhiên tôi cũng không tự coi nhẹ mình, việc này tôi cũng chẳng thể chuẩn bị tốt hơn được.

Mọi người ở hiện trường đều ai ngồi vị trí mình, Trương Nhĩ mới mở miệng nói: “Nhà họ Phùng có một thợ thủ công, dạo gần đây làm việc cho Thập Lục, anh ta có kỹ thuật đánh đồ đồng rất tốt, chiếc bát thọ này đưa cho anh ta sửa chữa phục hồi, kẻ đó nhất định sẽ tới lấy, rồi bắt cá trong rọ.”

Tim tôi đập đánh thịch một cái, ánh mắt tự nhiên hướng lên trên cái bát đồng.

Cái bát này quá tà quái, bây giờ vỡ rồi, không biết có thể bớt hại bao nhiêu người, một khi sửa chữa phục hồi lại, nhỡ đâu lần nữa lọt vào trong tay lão già đó, thì chẳng biết lại có bao nhiêu người mất mạng.

Chỉ có điều lời này của Trương Nhĩ cũng cắm ở chỗ mấu chốt, vẫn có thể xem là một phương pháp tiện lợi nhất.

“Người có lúc thất thủ, ngựa có lúc vấp ngã, nếu như có vấn đề, thì chính là trả lại cái bát ăn cơm cho kẻ đó, Mao Nguyên Dương tôi thì nghĩ là, lần theo dây tìm gốc rễ, đại tiểu thư nhà họ Thích chẳng phải đang ở nhà họ Phùng sao, tôi tìm cô ta nói chuyện, chắc có thể hỏi ra không ít thứ.” Ngón tay của Mao Nguyên Dương khe khẽ gõ trên mặt bàn, mở miệng nói.

Trương Nhĩ nhất thời không trả lời, người có mặt tại hiện trường thì căn cứ theo lời nói của hai người mà thảo luận ầm ầm.

Có người tán đồng với Trương Nhĩ, cũng có người tán đồng với Mao Nguyên Dương, nhất thời bất phân thắng bại, cũng có thể thấy được, phương pháp của hai người đều không tồi.

Có điều lại chẳng có ai nói ra được cách gì tốt hơn.

Tôi liên tục nhíu mày suy nghĩ, lời của Mao Nguyên Dương kỳ thực có chỗ không dễ làm, đó chính là Thích Lan Tâm trên cơ bản đã nói rõ hết tất cả với tôi rồi, hỏi cô ta, sợ rằng cũng chẳng hỏi ra được gì cả.

Nghĩ đến đây, tôi cũng chẳng do dự, lập tức mở miệng nói luôn vấn đề này ra.

Mao Nguyên Dương điềm nhiên nhìn tôi một cái, nói: “Hỏi mà tôi nói ở đây, không phải là kiểu mà cậu nghĩ, cậu hỏi tôi đáp? Người sẽ biết nói dối, hoặc là bản thân cô ta cũng không biết bản thân biết những gì, sau khi mở đàn xong, định Sinh hồn của cô ta, Vấn Hồn Pháp.”

Mặt tôi hơi biến sắc, lòng cũng hơi hơi trầm xuống, nói: “Có ảnh hưởng gì tới người?”

“Sẽ không chết.” Mao Nguyên Dương bình thản trả lời.

“Mao quan chủ, ông biết tôi hỏi không phải là điều này.” Tôi hít sâu một hơi, lại hỏi một lần nữa.

Tại hiện trường mới có người khác mở miệng, nói cũng tương đối đơn giản dễ hiểu, Vấn hồn chính là kiểu giống như Thần bà mời quỷ, Xuất mã tiên nhảy đồng, Đạo sĩ Vấn hồn, vấn là Sinh hồn, tuy sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng cũng sẽ có tác dụng phụ, đến đêm gần quỷ lắm mộng, dễ bị mất hồn.

Đồng tử mắt tôi co mạnh lại, lập tức lắc lắc đầu, nói chắc chắn không được tìm Thích Lan Tâm Vấn hồn.

Thần sắc Mao Nguyên Dương lại lạnh đi vài phần.

“Vậy thì La Thập Lục, cậu cảm thấy phương pháp của Trương lão tiên sinh phù hợp? Cậu có nắm chắc được có thể không để kẻ đó đoạt bát thọ đi? Biết mình biết người, mới có thể trăm trận trăm thắng. Bây giờ vì bảo vệ một người mà mạo hiểm, khả năng sẽ có rất nhiều người phải chết.”

Tôi lắc lắc đầu, nói: “Phương pháp của chú Trương, cũng không đủ hoàn thiện.”

“Vậy thì để tôi xem xem, cậu có cách gì nào.” Mao Nguyên Dương cười khẩy một tiếng, rồi lão lại cầm thanh Mậu Đào Kiếm lên, khẽ vuốt ve trong tay.

Lại nghĩ ngợi một hồi, rồi tôi bèn trực tiếp mở miệng, đem chuyện của nhà họ Thích kể một lượt, tôi cũng bảo với Mao Nguyên Dương, muốn tìm ra lão già trộm thọ đó, theo tôi thấy phương pháp trực tiếp nhất, chắc chính là tìm ra Thích lão gia.

Hơn nữa trong nhà họ Thích chắc chắn cũng có nhiều manh mối hơn, có thể tìm trước, nếu đúng là không tìm thấy, thì Vấn sinh hồn cũng chưa muộn.

Nếu như đến cả Vấn sinh hồn cũng không có cách gì, thì cuối cùng mới là sửa chữa phục hồi cái bát đồng đó.

Tôi giơ tay ra chỉ vào cái bát đồng vỡ nát ở bên cạnh Mao Nguyên Dương, nheo mắt lại, tôi nghĩ kỹ mất mấy giây rồi mới tiếp tục nói: “Tôi thấy có thể binh phân hai lối, một bên đi qua nhà họ Thích, bên còn lại thì theo tôi lên núi lấy di cốt, hoặc giả như thế này, lão già đó sẽ cảm giác chúng ta phân tán ra rồi, có cơ hội thừa nước đục thả câu, trực tiếp động thủ luôn cũng chưa biết chừng.”

“Đương nhiên, việc này cũng sẽ mạo hiểm, phàm là tách nhau ra bất cứ bên nào xuất hiện sơ suất, thì đều sẽ bị lão già đó thừa cơ chen vào.”

Nói hết xong, tôi liền không tiếp tục nói nữa.

Mao Nguyên Dương lại lần nữa ngẩng đầu lên, lão chằm chằm nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc hơn vài phần.

Cũng chính vào lúc này, lại có người nói một câu: “Binh phân hai lối cũng là mạo hiểm, giới phong thủy của thành phố Nội Dương chúng ta bây giờ chỉ chừng này người có thể động thủ, nhỡ mà xảy ra chuyện, thì sẽ không có cơ hội nữa, theo như tôi thấy, chẳng bằng toàn bộ qua nhà họ Thích, nghe lời La Thập Lục kể, tôi ngược lại cảm thấy Thích Mâu của nhà họ Thích, nhìn như Nhị đương gia ấy, Thích lão gia đánh chửi những người khác, nhưng đối xử với hắn lại rất tốt, trong tình huống này mà hắn vẫn ủng hộ Thích lão gia, thì chưa chắc đã chỉ là một kẻ đầu óc đơn thuần.”

“Sống chừng ấy tuổi đầu rồi, nhà họ Thích bao nhiêu quặng như thế, hắn quyết không phải là kẻ vừa đâu. Hơn nữa, kể cả là Vấn sinh hồn, từ trong miệng hắn có thể hỏi ra được, tôi thấy là có thể biết được nhiều thứ hơn so với dạng đàn bà con gái như Thích tiểu thư.”

Sau khi người này nói hết xong, mọi người càng tranh luận ồn ào hơn, rất nhanh bọn họ bèn xác định phương pháp này dùng được.

Hơn nữa cũng không cần bây giờ qua nhà họ Thích ngay, đợi đến lúc đêm khuya vắng người rồi xuất phát, nói không chừng lão gia nhà họ Thích sẽ còn quay về nữa, dù sao ở nhà họ Thích người không nghe lời đều đã bị đuổi đi hết rồi.

Tôi cũng không có ý kiến phản đối, hơn nữa những lời này của bọn họ nói ra xong, tôi đúng thật cảm thấy gã Thích Mâu này khả năng có chút vấn đề.

Cuối cùng mọi người thương thảo kết thúc, cũng chính là đêm nay qua nhà họ Thích trước, xem có thu hoạch được gì hay không, bất luận là kết quả gì, ngày mai cũng đều phải lên núi rước di cốt, không thể để tiền bối của các nhà cứ ở mãi trong căn nhà vách đất trên núi Hành Long được, như thế là đại bất kính đối với họ.

Phùng Chí Vinh cũng vừa vặn đứng dậy, nói đã sắp xếp tiệc rượu ở hậu viện, mọi người ăn uống nghỉ ngơi trước đã.

Lập tức liền có người làm nhà họ Phùng tới mời mọi người đi.

Trương Nhĩ theo bọn họ cùng qua hậu viện, Phùng Chí Vinh hướng về phía tôi vẫy vẫy tay.

Tôi đến bên cạnh Phùng Chí Vinh, ông ta khẽ nói: “La tiên sinh, tôi đã nhốt Dương Hưng hai ngày rồi, người nhà họ Dương cũng đã liên lạc với tôi tận mấy lần.”

“Tuy rằng không động đến Dương Hưng, nhưng hắn xem ra đã nếm đủ trái đắng rồi, hơn nữa hắn cũng đã nói hắn tìm cậu để làm gì rồi.”

“Hắn tới là để tìm cậu đòi người.”

Tôi ngẩn ra một phát, hỏi: “Đòi người? Đòi người nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận