Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 275: NHỊ THẬP TỨ SƠN TỤ TINH BÀN

Lúc trước khi đợi ở đây, mấy người Phùng Chí Vinh cũng đã đọc qua bức thư khi trước.

Lúc này cũng đều vây quanh người tôi, nhìn thấy nội dung của bức thư này.

Lưu Văn Tam chửi một câu địt!

Phùng Chí Vinh có chút mất tự nhiên nói: “La tiên sinh, bây giờ chẳng có cách nào khác... Sợ rằng chỉ có thể làm theo yêu cầu của người này, tôi lại gọi Trương Nhĩ qua đây?”

Rõ ràng, trên sắc mặt của Phùng Chí Vinh vẫn có chút ít tâm trạng không nói ra được.

Tôi gượng cười một chút, nói: “Đúng thật là hết cách rồi, Phùng gia chủ ông giúp tôi đưa cái sa bàn này qua khu nhà bên đi, đừng mời Trương tiên sinh qua đây nữa, sợ là ông ta cũng không xem hiểu được, hôm nay vốn định qua chỗ ông ta mà giờ cũng không thành, đợi ngày mai tôi qua gặp ông ta.”

“Được!” Phùng Chí Vinh gật đầu đồng ý, rồi ông ta vội vàng đi qua gian chính.

Lưu Văn Tam thì bảo lão chẳng giúp tôi được, chỉ có thể trơ mắt nhìn, cũng chỉ mong là kẻ này đừng làm càn, cũng đừng có lừa bịp người khác.

Tôi thở dài một tiếng, nói cũng chỉ hy vọng là thế.

Có điều kẻ đó đã cố chấp cả mấy chục năm, năm đó đã muốn ông nội tôi giúp y phá giải thế cục, bản lĩnh lớn như y, mà cũng chẳng phá nổi bố cục phong thủy này, thì chắc chắn chỉ có ông nội tôi có thể phá giải.

Còn bây giờ thì chắc là chỉ mình tôi có thể phá giải! Trước thời điểm ấy, y chắc là sẽ không làm hại đến bà nội tôi.

Đối với kẻ này, trong thâm tâm tôi chẳng có chút tâm lý cầu may nào, để ép ông nội tôi ra tay.

Y có thể dìm chết cả ngàn tù binh, lại còn tính toán một bố cục phong thủy khổng lồ như thế này, để khiến ông nội tôi chịu trận.

Kẻ này vì đạt mục đích, mà căn bản là bất chấp thủ đoạn, nên không dễ gì ứng phó.

Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi đưa mắt nhìn nhau.

Tôi hít một hơi thật sâu, cũng dẹp những suy nghĩ hỗn tạp ấy qua một bên, rồi mới nói: “Chú Văn Tam, chuyện này không làm gấp trong ngày một ngày hai được. Cháu muốn hỏi chú một chuyện.” Lưu Văn Tam trầm giọng hỏi tôi là việc gì?

“Mã Bảo Nghĩa, chú có biết không?” Tôi vừa dứt lời, đồng tử mắt Lưu Văn Tam đã co mạnh lại một phát.

“Chuyện này, lại còn có liên quan đến Mã Bảo Nghĩa? Nó cũng dính dáng vào trong đây à?!”

Lòng tôi hơi chấn động, quả nhiên, Lưu Văn Tam biết Mã Bảo Nghĩa là ai!

Lắc lắc đầu, tôi đem chuyện Mã Bảo Nghĩa tìm thấy tôi ra kể một lượt, cũng nói với Lưu Văn Tam, y không liên quan gì đến chuyện này cả.

Mà là bởi vì năm đó Trương Cửu Quái nợ y một quẻ bói, cùng với việc xác chết của Trương Cửu Quái ở trên núi Vô Thổ, những chi tiết này tôi đều không giấu giếm.

Chưa đợi Lưu Văn Tam mở miệng, Hà Thái Nhi đã nói: “Thập Lục, chuyện này, sợ là bây giờ mày cũng chẳng quản nổi, việc cấp bách bây giờ vẫn là bố cục phong thủy của kẻ kia.”

Kỳ thực trong lòng tôi cũng có suy nghĩ như thế. Còn chuyện gì có thể quan trọng hơn sự an nguy của bà nội, quan trong hơn di hài của bố và ông nội tôi được?

Nhưng tên Mã Bảo Nghĩa này, chắc chắn cũng chẳng phải là kẻ hiền lành gì. Chuyện của Mã Bảo Trung, vẫn cứ là đám sương mù treo trong lòng tôi.

Tôi sợ nếu như không cẩn thận ứng phó với Mã Bảo Nghĩa, là sẽ lại gây ra phiền phức lớn nữa. Đặc biệt là Mã Bảo Nghĩa xuất quỷ nhập thần thế, cũng đang ở phía sau nhắm vào tôi, thậm chí còn đưa đĩa vuông cho tôi trước.

Lời nói của Lưu Văn Tam, cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi.

“Việc này không đơn giản như thế.”

“Năm đó nghĩa trang núi Mã đích thực không chỉ có một mình Mã Bảo Trung, nó trông chừng nghĩa trang, cắp gà trộm chó, tham tài cướp vật.”

“Mà nó còn có một thằng anh em, am hiểu thuật đuổi xác, bao nhiêu người đuổi xác qua lại nam bắc đều đi qua nghĩa trang núi Mã, cũng có liên quan không nhỏ tới tên Mã Bảo Nghĩa này. Tên này thích đồ trên người xác chết, có điều nó không trộm không cướp, chỉ lấy đồ vô chủ.”

“Mã Bảo Trung chết xong thành tên ăn mày chó chết, ngược lại còn đòi lấy đồ trên người Mã Bảo Nghĩa.”

“Từ sau khi Mã Bảo Nghĩa không về lại nghĩa trang núi Mã nữa, chỗ đó mới thực sự lụi bại.” “Việc này, chú mãi vẫn chưa kể với mày.”

Lưu Văn Tam lại nhìn tôi một cái, ngừng một lát rồi mới nói tiếp: “Người đuổi xác dựa vào mạng cứng, tính cách của tên Mã Bảo Nghĩa này cũng rất quái gở, thời trẻ cũng gây ra không ít thị phi, nó mà muốn mày làm việc thật, lại còn tặng đồ cho mày, nếu mày mà không làm, thì phiền phức tuyệt đối không nhỏ. Đương nhiên mày cũng không cần quá lo lắng, việc của Mã Bảo Trung, nó chắc là sẽ không quản nhiều. Quá bán là cũng vì chúng ta thiêu xác Mã Bảo Trung, nó mới về lại thành phố Nội Dương.”

Sắc mặt của Hà Thái Nhi càng khó coi hơn.

Trên trán tôi cũng rịn ra ít mồ hôi, không nói câu nào.

Lưu Văn Tam thì trầm ngâm vài giây, rồi đột nhiên lại nói: “Có điều, chú có một ý tưởng.”

Lão nhìn tôi một cái thật sâu, không ngừng nghỉ mà tiếp tục nói: “Thủ đoạn của Mã Bảo Nghĩa rất cứng rắn, cái kiểu cứng rắn này, là loại mà Thập Lục mày tuyệt đối không tưởng tượng nổi. Năm đó nó hình như từng có mâu thuẫn với ông nội mày, đuổi xác chết của cả một thôn đông nghìn nghịt tới, đi bịt cổng thôn Tiểu Liễu, chú cũng chẳng biết, năm đó ông nội mày nói chuyện với nó thế nào.” “Chung quy, tên này rất dữ, nếu như có thể lợi dụng được, thì sẽ là một thứ vũ khí sắc nhọn!”

“Tên Kham dư đại sư kia gài bẫy ông nội mày, đến giờ lại tính kế với mày, chính là dựa vào việc trốn phía sau lưng người khác, cũng là do thuật phong thủy của nó đủ cứng, mày đi đối mặt với nó, phần thắng quá ít, cho dù mày có khám phá được sự huyền diệu của bố cục phong thủy đó, e rằng cũng chỉ là con cá nằm trên thớt của nó, nếu như lôi kéo được Mã Bảo Nghĩa theo cùng... Khả năng là bảo hổ lột da, nhưng cũng có khả năng có thể xoay chuyển càn khôn.” “Hơn nữa nữa thời gian mà tên Mã Bảo Nghĩa đó sống, so với chú Văn Tam mày, thậm chí so cả với chú Trần mày, cũng đều lâu hơn nhiều, hoặc giả nó khả năng còn biết được luôn kẻ kia là ai cũng không biết chừng.”

Lưu Văn Tam nói rất nhanh, những lời này của lão, cũng rất thẳng.

Tôi không những nghe rõ sự uy hiếp, càng hiểu rõ khả năng ở trong đó!

Trong ngực tim đập không ngừng, nếu đúng là có thể biết được manh mối nào từ trên người Mã Bảo Nghĩa, thì đúng là quá tốt luôn!

Bắt buộc phải biết người biết ta, nếu không tôi sẽ chỉ có thể bị người ta dắt mũi!

Lời của lão nói, cũng cực kỳ có lý.

Hơn nữa, kể cả Mã Bảo Nghĩa không biết.

Tôi cũng có một kế sách, hoặc giả có thể lôi kéo y tới bên tôi giúp đỡ!

Thời gian trong nháy mắt, đã trôi qua một hai tiếng đồng hồ.

Phùng Chí Vinh về lại gian chính, bảo với tôi đã đưa cái sa bàn kia thông qua mái nhà vòng qua cổng chính xong qua thẳng dãy nhà bên rồi.

Hơn nữa ông ta còn nói với tôi, bởi vì hôm nay tôi không đi tìm Trương Nhĩ, nên ban nãy Trương Nhĩ cũng qua đây rồi.

Chuyện ngày hôm nay ông ta cũng đã kể một lượt với Trương Nhĩ, lúc này Trương Nhĩ đang ở khu nhà bên xem bố cục phong thủy trong sa bàn.

Lưu Văn Tam hướng về phía tôi gật gật đầu, lúc này tâm trạng tôi cũng đã tĩnh lại nhiều.

Còn về ngao sói lúc định đi theo tôi, thì Hà Thái Nhi lại gọi lại, bảo là đưa ngao sói đi thu dọn một chút, cũng ăn uống một ít.

Phùng Chí Vinh cũng không tiếp tục đi theo tôi, chỉ có Lưu Văn Tam cùng tôi đi qua khu nhà bên.

Trong sân đèn đuốc sáng trưng.

Trương Nhĩ người mặc Đường phục, hai tay khoát sau lưng, cứ đứng phía trước sa bàn, nhìn không chớp mắt.

“Trương tiên sinh.”

Tôi gọi lão một tiếng, bước tới bên cạnh lão.

Trương Nhĩ không hề quay đầu lại nhìn tôi, mà vẫn cứ nhìn sa bàn như cũ.

Lão đột nhiên nói ra một câu: “Hai mươi bốn núi tụ về một chỗ, cửu tinh phân bố, khi núi chủ và núi khách xáo trộn, làm sao phân biệt khách với chủ?”

Tôi cũng ngẩn ra một tý, cái câu mà Trương Nhĩ hỏi này quá sâu xa, nhất thời tôi đúng là chưa phản ứng lại được.

Lúc đang chuẩn bị nói, thì đột nhiên tôi lại nghe thấy tiếng tí tách tí tách.

Giống như tiếng nước đang nhỏ giọt vậy, bên trong chỗ sân này, lại còn có vài phần lạnh lẽo...

Vốn dĩ Lưu Văn Tam đứng ở bên cạnh tôi, chẳng có động tĩnh gì, nhưng giờ lại bước đi về phía phòng nghỉ của tôi, tay còn sờ vào trảm quỷ đao.

Bộ dạng rụt rè, nhưng lại vô cùng cảnh giác!
Bạn cần đăng nhập để bình luận