Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 191: TRƯỚC KHI VỀ THÔN



Lý Lão Quan lại dùng bộ dạng vô cùng ngơ ngác nhìn tôi.

Lão ta vẫn cứ lắc đầu: “Tôi nghĩ không thông, chốn sống bố mẹ, thì con cháu đời sau tốt kiểu gì được?”

“Cũng chẳng nghe thằng chó chết Lý Đức Hiền đấy có con cái gì, sau này lương tâm nó không cắn dứt sao?”

Ba người Phùng Khuất, Phùng Quân, Phùng Bảo cũng đều hơi có chút căng thẳng, ngơ ngác nhìn tôi, rõ ràng là đang đợi tôi giải thích.

Tôi im lặng chốc lát, khẽ thở dài một tiếng, nói: “Táng giả, thừa sinh khí dã, ý của nó là trong khu đất bằng thì sinh khí phân tán, trong long mạch thì sinh khí hội tụ, sườn núi Lũng hoặc đỉnh núi Chi, đều là nơi sinh khí hội tụ. Những nơi còn lại bèn là huyệt nguồn của các khu đất, đấy cũng là huyệt cát của những nơi này. Chôn tại đây, thì có thể hưởng sinh khí, người xưa cầu vũ hóa thành tiên, cũng chính là ý này.”

“Chỉ có điều phong thủy sư thông thường, chỉ biết một ý nghĩa bề mặt như vậy, nếu như đem một loại thuật phong thủy nghiên cứu tới cực hạn, hoặc là cơ duyên trùng hợp, cũng có thể biết được hàm nghĩa thứ hai của câu nói này, đó chính là chôn sống.”

Tôi hơi nheo mắt lại, ánh mắt hướng vào lông vũ trắng bên trên ngôi mộ, tiếp tục giải thích từng câu từng chữ: “Người sống tuân theo Nhị Ngũ tinh khí, Càn bám vào Dương gọi là Thần, Nhị Ngũ bám vào âm thì là Cốt, có Thần có Cốt, thì có khí thở.”

“Lúc hạ táng, chỉ cần người còn có khí, vào trong huyệt nguồn, liền sẽ khiến Dương khí và Âm khí của long mạch điều hòa, nuôi dưỡng xác chết, nhất khí sinh vạn khí, có được xác vũ hóa.”

“Phụ mẫu vũ hóa, tử nữ đăng thiên! Lý Đức Hiền chôn sống bố mẹ, xác cốt bố mẹ lão có thể trăm năm ngàn năm không thối rữa, lão cũng sẽ được thêm đại khí vận lên người, cuộc đời bình ổn, nếu như không xử lý ngôi mộ ở đây, những biện pháp tôi định dùng đối phó với Lý Đức Hiền ban nãy cũng sẽ chẳng có chút tác dụng gì.”

“Chỉ một tý chút âm khí, không thể làm tan sinh khí chìm nổi ở đây được đâu.”

Tôi vừa nói xong, mặt ba người đứng cạnh đều biến sắc.

Có điều chẳng ai dám mở lời trước, Phùng Bảo nhìn tôi một cái, lại liếc ngôi mộ một phát, ánh mắt có vài phần dò hỏi.

Lúc này tôi cũng đang do dự, rốt cục có đào mộ lên hay không.

Nhưng đúng vào lúc này, lão Lý Lão Quan kia lại nhổ một bãi đờm lên khoảnh đất trống bên cạnh, chửi rằng: “Ai mà thèm cả trăm năm nghìn năm không thối rữa? Thằng em thứ hai với con em dâu này của tôi, đều là nông dân thật thà, sống sờ sờ ra vẫn còn chưa chết mà đã bị Lý Đức Hiền chôn sống, tôi không có gan nói gì, nhà họ Lý tôi cũng chẳng còn họ hàng gì khác, đành để mặc cho Lý Đức Hiền bất hiếu!”

“Xác chết này đều sắp bị nó làm cho thành yêu tinh núi rồi mà còn không thối rữa! Hơn nữa, nó dựa vào đâu mà đòi hưởng đại khí vận?”

“Dựa vào việc nó lúc nhỏ không học hành tử tế, đến lớn thì giết bố mẹ sao?”

Ở thắt lưng Lý Lão Quan có một cái cuốc chim, lão ta lôi luôn xuống, mồm vừa chửi bới vừa bước lên trước đào mộ!

Mí mắt tôi giật điên cuồng, tim cũng đập thình thịch không ngừng.

Có điều, tôi không hề đi ngăn cản Lý Lão Quan.

Đồng thời, trong lòng tôi cũng càng thêm khinh bỉ Lý Đức Hiền.

Lão có một thân đầy thuật phong thủy, nhưng từ đầu đến cuối đều không dùng vào việc thiện.

Cho dù là chôn sống có thể bảo hộ gia tộc, nhưng từ cổ chí kim thực sự được đem ra dùng thì chẳng được sử sách ghi chép mấy lần.

Vương hầu tướng lĩnh thay đổi không ngừng, phải có biết bao nhiêu phong thủy sư từng xuất hiện trên thế gian?

Tại sao lại không thúc đẩy chôn sống phát triển?

Đấy là bởi vì, chôn sống quá tàn độc!

Kể cả là những Vương Hầu tướng lĩnh này muốn sau khi chết được vũ hóa, cũng tuyệt đối nằm vào trong quan tài khi còn sống, càng đừng nhắc đến việc muốn con cái đi chôn sống bố mẹ.

Chắc chắn như thế cũng sẽ nhận được sự oán hận lúc sắp chết của bố mẹ, bị người thân căm ghét không thôi.

Những gì trên người Lý Lão Quan đều đã có thể phản ánh tất cả những điều này!

Lão ta căn bản không để ý đến cái gọi là để phúc cho gia tộc! Thà phá bỏ bố cục phong thủy này, cũng không để cho loại người tâm địa độc ác như Lý Đức Hiền được hưởng khí vận!

Phùng Bảo và Phùng Quân vốn định lên trước giúp một tay, tôi ngăn hai người đó lại, dùng giọng nói hơi khàn khàn bảo: “Phá mộ sinh khí, phải để cho người thân động tay, thì hai xác chết vũ hóa ở trong mộ mới không tác quái, nếu không, tôi cũng chẳng biết xác sát này sẽ hung dữ tới mức nào.”

Hai người họ sắc mặt mới nghiêm lại, trên trán cũng rịn mồ hôi.

Lý Lão Quan tuy tuổi tác đã cao, nhưng vẫn còn rất khỏe!

Nửa tiếng sau, ngôi mộ đã bị đào lên!

Bên trong có một cỗ quan tài màu đỏ!

Trên mặt quan tài có điêu khắc hình rồng phượng, nhìn trông rất có tướng quý phái.

Cũng vào lúc này, đột nhiên nắp quan tài phát ra một tiếng cạch nhẹ.

Cả cỗ quan tài, đột ngột bị vỡ ra.

Lỹ Lão Quan đứng im không lùi lại tránh né.

Đồng tử mắt tôi co mạnh, nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài bị vỡ.

Sau khi ván gỗ rơi ra bên cạnh xong, tôi mới nhìn thấy hai xác chết bên trong.

Xác nam trông trẻ hơn Lý Lão Quan chút ít, cũng phải ngoài bảy mươi tuổi, xác nữ thì bộ dạng tầm sáu bảy mươi tuổi, hai cái xác trông sinh động như còn sống, không hề có chút hiện tượng thối rữa nào.

Thậm trí trên đầu tóc và trên mặt bọn họ, còn mọc lông vũ trắng, cùng với cả lông nhung màu trắng mịn.

Đây hoàn toàn khác với thứ lông trắng đầy u ám của bạch sát.

Trên người xác chết này, tràn đầy toàn là sinh khí!

Lý Lão Quan quỳ xuống mặt đất, nước mắt giàn giụa.

“Chú hai, thím hai, cái thằng bất hiếu đấy, đắc tội với nhà họ Phùng trong thành phố, giờ có người tới tính sổ với nó rồi!”

“Kiếp này nó không học sống cho tử tế, bị trừng trị cũng đáng đời!”

“Anh đưa chú thím về chôn lại trong khu mộ của nhà họ Lý chúng ta!”

Nói xong, Lý Lão Quan đứng dậy, lão lau bỏ dòng lệ đùng đục trên mặt, hỏi: “Mấy vị khách quý, có còn yêu cầu gì nữa không? Nếu không còn gì nữa, tôi về trong thôn tìm mấy người tới khiêng xác chết đây.”

Phùng Khuất nhìn sang tôi.

Tôi lắc lắc đầu, nói một câu không có việc gì nữa.

Tiếp đấy, tôi liền quay người, bước xuống núi trước.

Ba người kia cũng vội vã theo tôi xuống núi.

Lúc này Phùng Bảo mới rụt rè hỏi tôi một câu, rằng thế này xác định là không có chuyện gì rồi chứ, nhỡ mà xác chết bị chôn lại xuống thì làm sao? Có cần thiêu luôn cho hết chuyện không.

Tôi liếc hắn một cái, nói xác chết vũ hóa, chẳng ai thiêu nổi, bọn họ không gây loạn, đấy là bởi vì không muốn, đồng ý đi theo Lý Lão Quan.

Đây cũng là do bản thân Lý Đức Hiền không tích đức, đến một ông bác duy nhất còn lại cũng không muốn giúp lão, thậm chí còn khinh ghét lão!

Đấy là cái nghiệp do chính lão gây nên!

Phùng Bảo nghe vậy mới gật đầu ra vẻ nghĩ ngợi.

Tôi cũng giải thích thêm đôi câu, rằng huyệt mộ này bị phá xong, thì không phải cứ chôn vào lại là có tác dụng được nữa.

Bọn họ lúc này mới hoàn toàn yên tâm.

Về lại trong thôn, lên xe, sau đó Phùng Khuất liền lái xe rời đi.

Còn về những việc mà tôi dặn kia, hắn đã ghi chép rõ ràng vào sổ, đợi về sẽ bẩm báo lại với Phùng Chí Vinh.

Tôi ở lại nhà họ Phùng một ngày, chờ tin tức.

Mộ bố mẹ Lý Đức Hiền bị đào, nhà cửa bị tôi tính toán gài bẫy, tôi cảm giác lão chắc chắn sẽ có phản ứng.

Nhưng không ngờ rằng, nguyên cả một ngày cho tới lúc trời tối hẳn.

Nhà họ Phùng đã sắp xếp người đi tới bên ngoài nhà lão khởi công, mà vẫn chẳng có vết tích gì của lão cả.

Việc này khiến tôi không khỏi nghi ngờ, lẽ nào Lý Đức Hiền không còn ở trong thành phố Nội Dương nữa?

Sau hôm ở nhà họ Cố đó, lão liền trốn đi tránh bão luôn? Không biết tình hình ở thành phố Nội Dương?

Nếu như vậy thì, lão phải đợi đến lúc bị báo ứng lên trên người, mới phản ứng lại được....

Trong quá trình chờ đợi, tôi cũng liên tục nghiên cứu hai quyển Trạch kinh và Cốt tướng.

Âm sinh cửu thuật đã hoàn toàn hiểu thấu, trải qua thời gian tầm long điểm huyệt này, khả năng lý giải của tôi đối với Trạch kinh cũng cao thêm không ít, Cốt tướng có tiến bộ chút ít.

Lúc đọc sách, tôi cũng có chút cảm thụ.

Hơn nữa tôi cũng đắm chìm trong tư duy của bản thân.

Qua hết giờ tý ngày mai, ngày cắt âm của bố tôi coi như đã qua rồi.

Tôi có thể vào thôn!

Ngày mai, tôi phải chuẩn bị trước, đi tìm Trần mù.

Lần này về nhà, tôi phải làm tận mấy việc liên!

Phải xem bà nội đã điều tra ra nguyên nhân cái chết của bố tôi chưa!

Ông nội tôi vẫn còn làm móng đường ở đầu thôn, tôi phải đào ông ra, an táng tử tế!

Và trên người ông nội còn một trang sách bị thiếu của Trạch kinh, trang sách này có thể giải quyết ẩn họa của việc trâu sắt dưới sông đâm vào đập.

Quan trọng nhất là.... phải tiễn mẹ tôi đi đầu thai!

Hai mươi hai năm rồi... Tuy rằng mẹ đi theo tôi, có thể cứu mạng tôi vào thời khắc quan trọng.

Nhưng tôi cũng không thể ích kỷ như thế, mẹ lẽ ra phải được yên nghỉ từ lâu rồi....

Bạn cần đăng nhập để bình luận