Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 612: ƯƠNG LANG THẦN CHÚ

Âm thanh này vang vọng khắp cả khu nhà, tôi lập tức liền nghĩ tới Liễu Dục Chú, nhưng rõ ràng ngữ điệu này không phải là Liễu Dục Chú, da đầu tôi trở nên tê rần, trong nháy mắt liền nghĩ đến Sát phụ chú vô cùng lạnh lẽo ở trong Phị Phát Quỷ đó!

Cùng cùng!

Tôi vốn tưởng là tiếng sấm, nhưng không ngờ vẫn là tiếng chuông kêu!

Cái chuông ở bên cạnh chúng tôi kia lại động rồi!

Trần Tiểu Bàn chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trong gian phòng bên, nó hóa ra đang ôm một cây đòn rồng cực kỳ to lớn, đập thật mạnh lên trên thân chuông!

Trần Tiểu Bàn mặt mũi ngây dại, nhưng trong mắt lại ánh lên chút màu xanh, phải nói là giống hệt không khác tý gì với Lưu Văn Tam lúc bị trúng tà khiến tôi nuốt Thi đan!

Phụt một tiếng, mười hai nén hương kia, gần như đồng thời tự cháy lên!

Chỉ trong nháy mắt, mười hai làn khói trắng đã lượn lờ bay lên, trên áo liệm, đồng thời vụt qua mười hai vết bàn tay màu máu hỗn loạn.

Cũng chỉ trong chớp mắt, ngoài sân vọng lại tiếng ngã đổ rầm rầm.

Không chỉ là mười hai dân thôn còn sót lại, mà còn cả mười hai người đạo sĩ bị vong nhập.

Giây phút bọn họ ngã xuống, Mao Nguyên Dương cũng phản ứng lại, quát lớn một tiếng: “Bắt những người này lại!”

Không còn những người bị vong nhập làm loạn, người nhà họ Thích sao là đối thủ của đạo sĩ được?

Trong nháy mắt, những người còn lại kia toàn bộ đều bị khống chế.

Lúc trước bọn họ chỉ trói người, còn bây giờ xuống tay đều ác hơn rất nhiều, gần như toàn bộ đều là đánh trúng sau gáy, trực tiếp đánh ngất hết luôn.

Trương Nhĩ trợn to mắt, chằm chằm nhìn về một phía bên ngoài nhà.

Phía đó chính là vị trí âm thanh vọng lại.

Tôi cũng không khống chế được, tay hơi có chút run rẩy.

Mưa thực sự quá lớn, chỉ có thể nhìn thấy ở trên nóc nhà, đang đứng một “người”, thân hình hắn quá mờ ảo, cộng thêm nước mưa làm nhiễu tầm nhìn, bản thân trời lại đang tối, làm gì nhìn rõ bộ dạng được.

Chỉ có điều, tôi không cần nhìn rõ hắn cũng có thể biết được... Đây là cái xác thanh thi đang bám theo tôi.

Hắn lại lần nữa ra tay rồi! Hơn nữa hắn ra tay thế này, hóa ra là đang giúp tôi?

Tôi không có tý chút vui mừng nào.

Lần trước xác thanh thi “giúp” tôi, khiến tôi nuốt luôn nguyên cả cái Thi đan.

Mục đích của hắn chỉ là không muốn Liễu Dục Chú đem Thi đan đi mà thôi.

Lần này hắn ra tay, thì lại là có mưu đồ gì? Hắn bám theo tôi, thì nhất định là có mưu cầu!

Là không muốn tôi chết trong tay lão già đó?!

Giọng của Mao Nguyên Dương ở trong sân thì lại toát ra vẻ mừng phát điên, lão hai tay bao quyền, trầm giọng cung kính nói: “Tiểu bối Trường Thanh Đạo Quán Mao nguyên Dương, học trò Mậu Đào đạo nhân, cảm tạ tiền bối nhà họ Liễu ra tay!”

Lòng tôi lại kinh hãi, giống hệt với phát hiện trước đây của tôi, chú pháp xác thanh thi dùng không khác gì Dương Hạ Nguyên, đều là chú pháp của đạo sĩ nhà họ Liễu.

Hơn nữa danh tiếng của đạo sĩ nhà họ Liễu này trong giới đạo sĩ dường như không kém cạnh so với Địa tướng Kham dư trong giới phong thủy.

“Hắn... Không phải đạo sĩ...” Trương Nhĩ đột nhiên nói một câu.

“Hỗn xược!” Mao Nguyên Dương vụt quay đầu lại, đôi mắt lão toát lên vài phần hung ác, nói: “Trương Nhĩ, tôi tôn trọng gọi ông một câu Trương lão tiên sinh, chuyến này nếu không phải vị tiền bối này ra tay, chúng ta toàn bộ đều phải toi mạng tại đây! Hai người các người trốn ở phía sau đã đành, giờ lại còn có lời để nói nữa?”

Đầu mày Trương Nhĩ nhíu chặt.

Tôi hơi lùi sau đến bên cạnh lão, ngầm lắc lắc đầu.

Trương Nhĩ lúc trước không theo tôi và Lưu Văn Tam, Trần mù, nên về chuyện của xác thanh thi, lão chẳng biết gì mấy.

Có điều lão có thể nhìn ra đây là xác chứ không phải người, đã nói lên được bản lĩnh của lão.

Mao Nguyên Dương lần nữa quay đầu lại, nhưng lão lại ngơ ngác nhìn quanh bốn phía.

Những đạo sĩ còn lại ở hiện trường, cũng đều ngơ ngác nhìn quanh.

Có điều sau chốc lát, Mao Nguyên Dương vẫn cúi gập người thật sâu một cái về phía vị trí mái nhà.

Tôi trầm lặng không nói.

Nếu như Mao nguyên Dương biết được bản thân bái lạy một cái xác thanh thi, thì bây giờ sẽ có vẻ mặt gì?

Mưa vẫn không ngớt, những đạo sĩ kia đã trói toàn bộ người nhà họ Thích lại, bao gồm cả Thích lão gia, cùng với Thích Mâu, không sót lại người nào, tất cả người nhà họ Thích cũng đều hôn mê bất tỉnh, không có năng lực phản kháng.

Trương Nhĩ không nói một lời, lão chú ý cẩn thận gấp cái áo liệm kia vào rồi thu lại, lại cởi áo khoác của mình xuống bọc lại, hơn nữa đem một chiếc la bàn đè lên trên cùng, đang định dùng dây thừng buộc cố định lại.

Tôi mò ra một chiếc la bàn nhái bốn tầng Phong thủy bàn, hơi khàn giọng nói: “Chú Trương, dùng chiếc la bàn nhái này, la bàn của chú còn phải đem theo người để dùng.”

Trương Nhĩ lắc đầu, mở miệng nói: “La bàn nhái thông thường không trấn được chiếc áo liệm này.”

Giọng của lão đột ngột tắt đi, trong mắt xẹt qua một tia sắc bén, nói: “Bốn tầng?”

Trương Nhĩ không nói nhiều thêm, trực tiếp đổi thành la bàn nhái rồi buộc chiếc áo liệm lại, xong lại cất chiếc áo liệm này vào trong người.

“Anh... Anh Thập Lục? Em tại sao lại ở đây...” Giọng nói ngơ ngác của Trần Tiểu Bàn vang lên.

Tôi nhìn sang Trần Tiểu Bàn ở bên cạnh cái chuông, trên mặt nó lộ ra đôi chút vẻ đau khổ, trước tiên là ngơ ngác nhìn tôi, xong lại đi nhìn hai tay mình.

Tôi cũng chú ý đến, kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ của Trần Tiểu Bàn đều nứt ra rồi.

Cây đòn rồng to thô đó, chính là cái mà lần đó thằng điên nhà họ Vương từng dùng, chỉ dựa vào đứa trẻ con mười mấy tuổi đầu như Trần Tiểu Bàn thế này, cũng chỉ có bị xác thanh thi nhập vong mới có thể khiến nó dùng quái lực vác được đòn rồng lên, nhưng vẫn bị lực phản chấn làm tay bị thương.

Tôi đi đến bên cạnh Trần Tiểu Bàn, xoa xoa đầu nó, hạ giọng nói: “Không sao, nhắm mắt lại, đừng nhìn.”

Vốn dĩ tôi định đưa tay che mắt nó lại.

Nhưng Trần Tiểu Bàn đã nhìn ra ngoài phòng rồi, nó bịch một phát quỳ xuống dưới đất, rồi nhoài người bò lết ra phía ngoài phòng, xé ruột xé gan gọi bố mẹ, ông nội...

“Gieo gió gặt bão.” Trương Nhĩ khẽ thở dài một tiếng.

Bản thân nhà trưởng thôn không có thù oán gì với chúng tôi, bọn họ có thể lưu lại tại đây, cũng rất đơn giản, chỉ là vì tiền.

Nhà họ Thích chắc chắn đã ra một cái giá mà bọn họ không cách gì từ chối, người chết vì tiền chim chết vì mồi, chết ở tại đây, cũng là hợp lẽ nhân quả.

Trần Tiểu Bàn tìm thấy xác chết người nhà nó trong đám dân thôn, càng khóc đến gần đứt hơi.

Tôi cũng nhìn thấy hai cái xác chết trong số đó, chẳng phải chính là hai vợ chồng già nhà họ Trương sao?

Bọn họ hình như là hai trong số mười hai xác chết tác quái vừa nãy, tôi nhanh chân đi ra khỏi phòng, đến bên cạnh xác chết xong tôi mới chú ý đến, cổ tay bọn họ đều là bị trói lại...

Sắc mặt tôi âm u khác thường.

Hai người này, chắc là thuộc dạng sẽ không đối địch với tôi.

Là người nhà họ Thích cưỡng ép giữ họ lại hại mạng sống bọn họ! Sợ rằng đây cũng là bởi vì nguyên nhân bọn họ có huyết thù với nhà tôi.

Tôi đỡ xác chết của hai vợ chồng già nhà họ Trương dậy, vác vào trong gian chính, trong gian chính mưa không ướt đến được.

Mao Nguyên Dương cũng đang ở dưới mai hiên nhặt mấy món đồ lên.

Phân biệt là một chiếc gương đồng, một mảnh sàng tre, mấy chiếc tên gỗ, cùng với một miếng vải đỏ.

“Ương Lang thần chú, đích thực là tiền bối của nhà họ Liễu.” Mắt Mao Nguyên Dương càng kích động hơn, lão cực kỳ thành kính đem cất những món đồ đó đi.

Tôi cũng nghi ngờ mất một lát rồi mới hiểu ra, đây là dụng cụ mà xác thanh thi đó dùng chú pháp kia bỏ lại? Chắc là chẳng còn tác dụng gì nữa rồi.

Những đạo sĩ bị thương tương đối nhẹ hoặc không bị thương kia thì đi khiêng đồng môn bị hôn mê.

Mao Nguyên Dương cũng nhìn sang tôi, giọng của lão tương đối lạnh, nói: “La Thập Lục, cậu đừng có quản đám ngu dân này nữa, nhanh đi thông báo cho Dương sai hoặc nhà họ Phùng tới xử lý khắc phục hậu quả, để lão già kia lại cho chúng tôi, cần hỏi chuyện lão.”

Tôi cũng lạnh nhạt nhìn lại lão một cái, nói: “Hai vợ chồng già nhà họ Trương này không phải là ngu dân, quan hệ của bọn họ với ông nội tôi rất tốt, là bị cưỡng ép hại chết.”

“Tôi sẽ báo thù cho bọn họ!”

Trong mắt Mao nguyên Dương có vài phần chán ghét và khinh miệt.

Tôi cũng không thông báo cho nhà họ Phùng, chuyện này nhà họ Phùng có đến cũng không làm được gì cả, nên trực tiếp liên hệ luôn với Trâu Vi Dân.

Số người chết hôm nay thực sự quá nhiều quá nhiều.

Chúng tôi cũng không phải là chỉ tổn thất có mấy người, cũng có thể coi là tổn thất nặng nề.

Nói là kiếm được chút ích lợi? Nhưng đúng thật không biết rốt cục là ai chiếm thế thượng phong và kiếm lời được.

Sau khi Trâu Vi Dân tới xong, mặt bọn họ đều tái xanh hết, vốn dĩ là bảo chúng tôi đều không được đi, dạng án mạng đẫm máu thế này, không thể nào chỉ dựa vào lời nói suông của chúng tôi được.

Cũng may là có video mà lúc trước Trần Tiểu Bàn gửi cho tôi.

Tôi lấy ra đưa cho Trâu Vi Dân, sau khi anh ta xem xong, mới không làm khó cho chúng tôi nữa, mà giọng nói phát run lên bảo: “Người của nhà họ Thích này đúng thật toàn bộ đều trúng tà? Đập chết người của cả một thôn đấy, trúng tà cũng không kinh khủng thế này chứ, bọn họ đều điên hết rồi...”

Còn về việc Mao Nguyên Dương đòi đưa Thích lão gia đi, Trâu Vi Dân trực tiếp từ chối luôn, nói chúng tôi đừng khiến bọn họ khó xử, Thích lão gia rõ ràng là chủ mưu trong chuyện này, bọn họ có thể hỏi cung Thích lão gia, cũng có thể giúp chúng tôi hỏi được những thông tin muốn hỏi.

Mao Nguyên Dương ngay lập tức chỉ vào đầu Trâu Vi Dân, chửi một câu mày có hỏi ra được cái cứt.

Trâu Vi Dân lạnh như băng nói một câu: “Thẩm vấn và hỏi cung, vừa hay là chuyên môn của tôi.”

“Chúng tôi phối hợp với La tiên sinh, là bởi vì cậu ta phối hợp chúng tôi phá rất nhiều vụ án, Mao quan chủ nếu như ông gây trở ngại công vụ, thì tôi chỉ có thể đưa ông về, hỏi ông xem, có phải ông với vụ án mạng đẫm máu này còn có liên quan gì nữa không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận