Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 389: ÁP TRẤN THẦN CHÚ

Động tác trong tay gã không hề ngừng lại, rút thanh kiếm gỗ đào màu đen kia ra, bèn bắt đầu niệm chú.

Trong miệng gã vừa phát ra hai chữ “Cái văn”, tôi liền không không chế được một luồng sát khí bừng bừng.

Cả cái ánh nhìn chế nhạo, giọng nói khinh miệt kia của gã, cũng khiến tôi rất khó chịu.

Đặc biệt là gã muốn diệt hồn phách của Mạnh Hân Thư, khiến cô ta hồn phi phách tán một cách triệt để. Tôi đã cầm dao găm kề cổ gã rồi, mà gã vẫn coi như không thấy tôi.

Con dao găm trong tay tôi hơi ấn lên trước nửa phân, chỗ mũi nhọn của dao găm, vừa vặn cứa rách lớp da trên cổ Liễu Dục Chú.

Một chút máu đỏ tươi rỉ ra.

Tôi chằm chằm nhìn gã, nói: “Anh trước đây từng nói, tôi chỉ là may mắn có được Âm dương thuật. Về bản chất, tôi cũng đích thực là một đứa Âm sanh tử.”

“Mạnh Hân Thư tuy dữ nhưng không ác, tuân theo đạo lý oan có đầu nợ có chủ, cô ta không động đến nhà họ Cẩu, còn giao con gái ra làm mồi nhử.”

“Để cho một người đàn bà có tình mẹ sâu nặng đến mức này giao con gái ra mạo hiểm, đã đủ để nhìn ra bản tính của cô ta. Bây giờ cô ta trúng chiêu rồi, thì anh liền đòi giết ngược cô ta, việc này không phù hợp đạo nghĩa, cũng không hợp tình hợp lý.”

“Anh đừng có ép tôi, tôi từ nhỏ đã phải sống rất ngột ngạt bức bối, anh ép tôi quá, tôi không dám đảm bảo tay mình có run hay không, tới lúc đó hai người chúng ta đều phải hối hận!” Lời của tôi cũng có ý tứ bất chấp hết luôn.

Bởi vì từ tướng mặt của Liễu Dục Chú, tôi có thể cơ bản mò rõ được tính cách của gã, gã là một người hoàn toàn chỉ nhìn lý, cứng đầu cố chấp với thứ mình nhìn thấy, gã căn bản sẽ không nghe lời khuyên của bất cứ người nào.

Tôi mà bất chấp tất cả với gã thật, thì gã mới có khả năng nhường bước.

Liễu Dục Chú không nói gì.

Con mắt gã nheo lại thành một đường rãnh, ánh mắc sắc nhọn gần như muốn cắt xẻ nhìn thấu nội tâm tôi.

Trên trán tôi cũng không kiềm chế được mà liên tục túa mồ hồi, nhưng tay thì lại giữ rất vững, không tiếp tục ấn lên thêm, đương nhiên là cũng không rút ra.

“Ha ha.” Liễu Dục Chú đột nhiên cười cười.

Gã đem thanh kiếm gỗ đào giắt lại lên thắt lưng.

Tôi vẫn không rút dao găm về.

Đầu mày của gã lại nhíu lại.

Tôi trầm giọng mở miệng: “Lúc trước đã nói là không được động đến mẹ con Mạnh Hân Thư, nhưng ban nãy anh lại định động thủ rồi, tôi không tin anh được, anh trấn xác, tôi mới rút tay về.”

Gã lạnh nhạt quay người đi ra phía trước người Mạnh Hân Thư, tôi đi sát theo sau, vẫn cứ giữ nguyên động tác kề dao găm.

Việc này đúng là ứng với câu nói, võ nghệ giỏi đến mấy vẫn sợ dao phay. Thân thủ của Liễu Dục Chú vượt xa tôi, nếu đánh nhau thật, đến mười thằng tôi cũng không đủ xài.

Nhưng gã lại đánh mất thời cơ, bị tôi uy hiếp, chứ nếu không, hôm nay Mạnh Hân Thư và Hà Tiểu Vân sợ là phải hồn phi phách tán thật.

Sau khi đến trước mặt Mạnh Hân Thư xong, Liễu Dục Chú đột nhiên mò từ trong túi ra một cây bút.

Đây là một cây bút lông, trên bút có một chấm chu sa đỏ.

Liễu Dục Chú giơ tay, câu bút bèn chạm lên trên trán Mạnh Hân Thư.

Trong quá trình này, Mạnh Hân Thư càng trở nên hung hãn hơn, cô ta gào lên một tiếng chói tai, Trần mù cũng suýt nữa không ấn giữ được đầu cô ta, Lưu văn Tam cũng gầm lên một tiếng mới có thể miễn cưỡng kéo được hai sợ dây thừng kia, Mạnh Hân Thư cũng xém chút nữa là có thể vung cánh tay lên được!

Liễu Dục Chú vô cùng bình tĩnh, mở miệng nói lớn: “Thiên viên địa phương, luật lệnh cửu chương, Ta nay hạ trấn, chúng ương đều lùi, vạn quỷ ẩn nấp!”

“Nhà cửa bình an, xuất nhập toại nguyện, vĩnh viễn an khang!”

“Ta phụng Thái Thượng Lão Quân, lập tức tuân luật lệnh!” Giọng nói rành rọt này, chứa đầy luồng khí chính trực ôn hòa.

Tôi buông tay xuống, không tiếp tục uy hiếp Liễu Dục Chú nữa.

Cho dù tôi bây giờ không hiểu, nhưng tôi cũng có thể nhìn ra được, Liễu Dục Chú không có hành động muốn giết Mạnh Hân Thư, đích thực là đang trấn xác.

Còn sau khi gã nói xong những lời này, lông nhung màu xanh đỏ trên mặt Mạnh Hân Thư, lại bắt đầu có dấu hiệu bị áp chế.

Ngay tiếp đó, cây bút lông chu sa trong tay gã cũng bắt đầu vẽ lên trên trán của Mạnh Hân Thư!

Trên đỉnh một chữ ‘Thi’ (尸) có thêm hai cái đầu, còn nét ấn kia thì cứ thế kéo thẳng xuống, thành từ trên trán kéo dài xuống tận dưới cằm Mạnh Hân Thư.

Ngay tiếp sau phía dưới đầu chữ ‘Thi’ viết một chứ ‘Sát’ (煞), phía dưới chữ ‘Sát’ là hai vòng quỷ vẽ phù, kéo ra một nét phẩy, cũng đến chỗ dưới cằm, hình thành hai đường dọc ở hai bên một đạo phù văn thông thường.

Phía dưới chữ ‘Sát’, gã lại viết chữ ‘Giới’ (界), đem hai nét dọc của chữ ‘Giới’ kéo dài đến chỗ cuối cùng gần vị trí cằm, rồi dùng một chữ ‘Định’ (定) kết thúc.

Giây phút vẽ xong đạo phù này, tất cả lông nhung trên mặt Mạnh Hân thư, lập tức biến mất không còn nữa.

Tôi có thể cảm nhận rõ rệt, Mạnh Hân Thư đã bị trấn rồi...

Giây phút đó, trong mắt cô ta lại đã hồi phục sự tỉnh táo.

Cô ta khó nhọc quay đầu lại, lo lắng đau thương nhìn sang phía bên kia, phía đó chính là vị trí mà chiếc áo của Từ bạch Bì rơi xuống, Hà Tiểu Vân bị nhốt ở đó.

Cô ta lần nữa ngước mắt nhìn tôi, trong mắt đầy vẻ van lơn.

Tôi hiểu rõ Mạnh Hân Thư có ý gì, khẽ thở dài một tiếng, nói hai chữ: “Yên tâm.”

Hai mắt Mạnh Hân Thư dần khép lại.

Không còn lông nhung, trên da cô ta chỉ còn lại màu xanh đỏ đơn thuần, cảm giác giống như mặt người bị đánh bị thương vậy, đặc biệt là chu sa trên mặt cô ta, lại có chút giống như máu.

Trần mù từ trên lưng Mạnh Hân Thư nhảy xuống, Lưu Văn Tam buông tay, ngao sói cũng nhả cẳng chân của Mạnh Hân Thư ra, không tiếp tục cắn cô ta nữa.

Rất nhanh Lưu Văn Tam đã đến bên cạnh Mạnh Hân thư, lão cũng hơi có vẻ chặn động tác của Liễu Dục Chú lại.

Tôi thì vội quay đầu, đi lôi Hà Tiểu Vân ra khỏi cái áo khoác kia.

Bây giờ Hà Tiểu Vân vẫn nhắm nghiền hai mắt, không hề mở ra. Có điều ôm lấy nó, tôi mới yên tâm hơn được, nếu không tôi sợ Liễu Dục Chú sẽ lại ra tay giết người.

“Xác tao đã trấn rồi, xác mà tao trấn, trên cơ bản đều sẽ diệt bỏ, không có chuyện giữ lại làm hậu hoạn.”

“La Thập Lục hôm nay mày đòi quản, tao sẽ không tranh giành với mày, nhưng nếu sau này nó gây họa, tao chắc chắn sẽ tìm mày nói chuyện, còn chuyện ngày hôm nay, tới lúc đó cũng sẽ tính luôn một thể.” Giọng điệu của Liễu Dục Chú lạnh lùng, hình như rất khinh thường phản ứng của tôi.

Trong tính cách của gã ngoài việc cứng đầu đến chết, ngông cuồng, quan trọng nhất vẫn là Mặc thủ thành quy.

Nghe xong lời của Liễu Dục Chú, tôi cuối cùng cũng có thể thở phào một tiếng.

Lại nhìn sang Mạnh Hân Thư, trong lòng tôi như trút được một tảng đá, đồng thời cũng có vài phần chua xót không nói ra được!

Trên đời này, đại thị đại phi, đại thiện đại ác, duy có tình mẹ là sâu đậm!

Nghĩ đến sát khí mà Mạnh Hân thư bộc phát vì muốn cứu Hà Tiểu Vân ban nãy chỉ trong chớp mắt đã bị Liễu Dục Chú chế ngự, trong lòng tôi cũng đột ngột thấy tiu nghỉu.

Đối với tôi, Lưu Văn Tam, Trần mù mà nói, sự hung dữ của huyết sát đã không thể đối đầu được, nhìn thấy chỉ có nước chạy, không chạy là sẽ thập tử nhất sinh.

Nhưng đối với Liễu Dục Chú mà nói, chỉ một đạo phù thế này là trấn được luôn! Thượng cửu lưu so với hạ cửu lưu, trên một số phương diện nào đó đích thực là sự đè bẹp.

Dường như phát giác ra sự thay đổi tâm trạng của tôi, ánh mắt Liễu Dục Chú nhìn sang tôi, càng thêm vài phần cảm giác ưu việt hơn người.

Còn cái tâm trạng thất bại tiu nghỉu kia của tôi, cũng chỉ vụt qua trong chớp mắt.

Rồi ngay lập tức trong đầu tôi lại dâng lên một niềm tin!

Cũng giống hệt như hồi đó khi tôi chỉ biết đỡ âm linh, mới biết sơ về Trạch kinh mà gặp phải Lý Đức Hiền.

Lão dùng đẳng cấp chèn ép tôi, tôi bèn dùng thực tế đáp trả!

Liễu Dục Chú đúng là mạnh, gã mạnh về mặt trừ tà.

Thượng cửu lưu và Hạ cửu lưu đích thực có sự khác biệt, nhưng tôi cũng không phải là Hạ cửu lưu đơn thuần!

Trạch kinh và Cốt tướng, cùng thuật Địa tướng Kham dư tôi đã học thấu triệt, cũng có thể nhập gia tùy tục, mưu đồ tính toán Thiên thời Địa lợi Nhân hòa, mở quẻ thành trận, cũng có thể trấn xác phá sát.

Ánh mắt của Liễu Dục Chú bất chợt trở nên ngạc nhiên, giống như không biết tại sao, tôi lại có tự tin nhìn thẳng mặt với gã vậy.

Gã hất ống tay áo một phát, lạnh lùng nói một câu: “Tao không mất thời gian với chúng mày nữa, Từ Bạch Bì đâu? Chạy về hướng nào rồi? Lão chạy chưa xa được, tao đi kết liễu lão!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận