Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1117: TIỂU NỮ THẨM KẾ, CHÍNH THỐNG TỘC KHƯƠNG

“Thẩm Kế dù sao chỉ vừa thông Âm dương thuật, Thiên nguyên Tướng thuật của cô ta còn chưa được coi là lĩnh hội thấu triệt, tôi biết Đại trưởng lão muốn bói cho Liễu đạo trưởng một quẻ, tôi tặng quẻ này, thế nào? Âm dương tiên sinh của Địa tướng Kham dư, toàn lực bói một quẻ!”

Tôi hơi ngừng lại một chút, tiếp tục nói: “Quẻ mà tôi bói, bèn là nhân của tôi, bất luận tướng quẻ là gì, tôi thuận đạo bèn gánh thứ quả ấy, lấy thứ quà mọn này tặng nhà họ Liễu để chúc mừng.”

Giây phút tôi dứt lời, ánh mắt Liễu Dục Chú rõ ràng vụt qua một tia nghi hoặc.

Có điều cũng chỉ trong tích tắc đó, gã liền che giấu nó rất tốt.

Liễu Tam Nguyên, căn bản không chú ý nhìn Liễu Dục Chú, đồng tử ông ta hơi hơi co mạnh, ánh mắt chằm chằm nhìn tôi.

Đột nhiên, trên mặt ông ta nở thêm một nụ cười.

Tiếp đấy ông ta gật gật đầu nói: “La Thập Lục, cậu rất tốt, ta rất hài lòng, vậy quẻ này, bèn do cậu bói.” Ngay tiếp đó Liễu Tam Nguyên gọi Liễu Hóa Dương một tiếng, Liễu Hóa Dương đến bên cạnh ông ta xong, ông ta ghé tai nói mấy câu, Liễu Hóa Dương liền đi về bên phía chỗ ngồi của tộc Khương.

Tôi không hề nhìn thấy Thẩm Kế trong đám đông tộc Khương, cô ta chắc sẽ trực tiếp xuất hiện trên đàn tế của lễ tế.

Còn về mục đích qua của Liễu Hóa Dương rất đơn giản, là đi truyền đạt ý tứ của Liễu Tam Nguyên.

Đương nhiên, Liễu Tam Nguyên không hề biết, tôi đã nói chuyện qua với Thẩm Kế rồi, tôi cũng không cần thiết phải nói ra để nhắc.

Vải thưa không che được tầm nhìn ánh mắt của Liễu Tam Nguyên, thần sắc lúc này của ông ta đã là hiền hòa rồi, nét cười trong mắt cũng không giấu nổi.

“Đợi xong cậu tới Đại điện gặp ta, ta chỉ cho cậu hai đạo phù đó, còn nữa, vẽ một lần Ngũ đế Phong táng phù trước mặt ta đi.”

“Ta muốn nhìn thấy một đạo Ngũ đế Phong táng phù có độ lớn tương đồng, có thể so sánh được với đạo phù Tiên đạo để lại dùng trấn áp Phị Phát Quỷ ngày hôm đó.” Giọng điệu này của Liễu Tam Nguyên, hiển nhiên hiền từ như trưởng bối vậy.

Bởi vì sức chú ý của Liễu Tam Nguyên đều nằm trên người tôi, nên sự thay đổi ánh mắt của Liễu Dục Chú, liền hơi nhiều hơn một chút.

Gã hơi hơi gật đầu với tôi, rõ ràng là đưa ra một vẻ mặt yên tâm.

Tôi thì chỉ mặt nở nụ cười, không biểu hiện ra điểm khác thường nào khác.

Còn về lời của Liễu Tam Nguyên, cũng khiến lòng tôi khẽ than.

Tôi đưa phù, đồng ý bói ra nhân, gánh chịu quả, điều này trên cơ bản là bảo với Liễu Tam Nguyên, sau này Liễu Dục Chú có tình hình gì, tôi đều sẽ không ngồi yên không quản. Đây cũng là thủ đoạn có thể khiến Liễu Tam Nguyên đồng ý cho tôi bói.

Những gì ông ta nói sau đó, một là vẫn cứ cho tôi đầy đủ lợi ích, điểm thứ hai, sợ rằng chính là chấm dứt tưởng niệm và tiếc nuối của bản thân ông ta rồi.

Tôi gật gật đầu, đồng ý với Liễu Tam Nguyên.

Thời gian, từng giây từng phút trôi qua.

Sau khi Liễu Hóa Dương quay lại, chúng tôi lại ngồi yên thêm khoảng chừng tới một giờ đồng hồ.

Khoảng sắp đến giờ, cũng chính là lúc bảy giờ, dưới sân đột nhiên vang lên tiếng thổi kèn sáo.

Từ chỗ lối vào của khu sân bãi này, lần lượt đi vào người của tộc Khương, những người này ăn mặc phục sức dân tộc màu sắc sặc sỡ, kèn sáo được thổi, làn điệu réo rắt, đồng thời cũng toát lên một cảm giác trịnh trọng.

Rất nhanh, một hàng người liền đứng quây một vòng quanh đàn tế.

Tồn tại của tiếng kèn sáo này, lập tức liền khiến tôi hồi tưởng lại số chín tùy tùng của Kế Nương.

Xem ra năm đó khi Thẩm Hạnh rời khỏi tộc Khương, bà ta ở một mức độ nào đó, vẫn tiếp tục sử dụng rất nhiều tập quán mà tộc Khương lưu lại.

Kèn sáo thổi được khoảng một khắc đồng hồ, từ vị trí lối vào, xuất hiện hai người.

Hai người này, bèn là Thẩm Kế và Khương Manh!

Lúc này Thẩm Kế đã lên một lớp trang điểm nhẹ, nét lạnh lùng trên khuôn mặt càng toát ra một vẻ uy nghiêm.

Trên tay Khương Manh bưng một cái khay, trong cái khay, đặt một tờ giấy vàng, cách quá xa rồi, nên cũng chỉ có thể nhìn rõ những điểm này thôi.

Thẩm Kế phía trước, Khương Manh bên hông, hai người tới bên trên đàn tế!

Thẩm Kế đi thẳng tới trước khán đài nơi dâng đồ cúng Tam sinh, châm nến hương.

Cô ta đột nhiên búng búng ống tay áo trước người, từ từ quỳ xuống.

Khương Manh đem cái khay đặt phía trước đồ cúng Tam sinh, rồi bèn qua châm chỗ nến hương kia lên.

Trong thời gian này, tiếng kèn sáo chưa từng ngừng nghỉ, ngày càng réo rắt hơn!

Những người tộc Khương đó, thì cung kính trang nghiêm, không có bất cứ tiếng động nào khác.

Khi Khương Manh châm hết toàn bộ nến hương lên xong, Thẩm Kế đột nhiên giơ hai tay, nâng lên cao, ngửa mặt nhìn trời.

Động tác này giữ nguyên một lúc, Khương Manh mới cung cung kính kính lấy tờ giấy trong cái khay kia xuống, giao vào trong tay của Thẩm Kế.

Đột nhiên, tiếng kèn sáo im bặt rồi.

Yên tĩnh đột ngột, dường như toàn bộ hiện trường đều có thể nghe thấy tiếng kim rơi!

Thẩm Kế không tiếp tục quỳ nữa, sau khi đứng dậy, xoay người quay lưng về phía bàn án để đồ cúng Tam sinh, đối diện với tất cả người trên khán đài.

Giọng của cô ta lanh lảnh vang dội, giọng điệu vô cùng trịnh trọng, nói:

“Năm Mậu Tuất, tháng Tân Dậu, ngày Tuất Ngọ, giờ Thìn đại cát!”

“Để cùng tiền nhân phục thân tại vị!”

“Tiểu nữ tên húy Thẩm Kế, là hậu nhân Tiên đạo tộc Khương, và Thị nữ Thẩm Hạnh, bèn thuộc Tiên đạo, chính thống tộc Khương.”

“Nhận tổ quy tông, nên dùng Âm dương thuật hộ tộc Khương, kế thừa quần tộc.”

“Lấy Tam sinh tế Thần, kèn sáo thỉnh Thần, hiện giờ đã trọn, tuân di nguyện Tiên đạo, lấy lệnh bài Tiên sư, nay hoàn thành nhậm chức vị Tiên sư tộc Khương!”

“Cúi đầu nguyện dùng Âm dương thuật, cho tộc Khương không loạn trong, không giặc ngoài, bảo vệ Tiên tổ, trạch cư thanh tịnh, quần tộc an khang.”

“Hạnh thùy hồng phúc! Thượng hưởng!”

Cùng lúc cô ta dứt lời, Khương Manh ở phía trước, đột nhiên rút ra một con dao găm.

Thẩm Kế đón lấy xong, bèn rạch một đường chỗ lòng bàn tay!

Máu tươi lập tức rỉ ra, cô ta một tay nắm lại, sau khi xòe ra, dùng sức ấn lên trên tờ văn thư giấy vàng đó!

[Giải thích từ dịch giả]

Hạnh thùy hồng phúc: Kính ngữ thường dùng trong lễ tế, mang nghĩa ‘Vinh hạnh có được phù hộ của người!”

Thượng hưởng: Lời kết trong văn tế, mang nghĩa ‘Kính mời người chết dùng đồ cúng’.
Bạn cần đăng nhập để bình luận