Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 480: HUYẾT HOA

“Mỗi lối ra đều có cảnh sát chìm, bất cứ lúc nào cũng có người tuần tra, bảo đảm lão chưa rời đi.” Ngữ điệu của Trâu Vi Dân rất nhanh, lời nói cũng vô cùng nhanh gọn.

Lòng tôi mừng rỡ, kỳ thực cũng chỉ là sợ chúng tôi đến muộn mà thôi.

Nếu Lý Đức Hiền chưa đi, thì Cố Thiên Lương nhất định cũng đang ở bên trong!

“Các anh có phái người vào trong chưa?” Tôi trịnh trọng hỏi.

Trên mặt Trâu Vi Dân lập tức có chút vẻ lo lắng, anh ta gật gật đầu: “Cho hai người vào trong rồi, có điều bộ đàm tạm thời mất tác dụng, bọn họ cũng chưa phản hồi thông tin gì ra ngoài, chúng tôi vẫn đang đợi.”

Tôi quay lại, gật gật đầu với Trần mù.

Trần mù liền đặt thẳng Lữ Xảo Nhi xuống đất, trong tay lão mò ra một cái lon nhỏ, đổ một vòng men theo quanh người Lữ Xảo Nhi.

Cái thứ này giống như là Hùng hoàng.

“Xác chết này, các anh không ai được chạm vào, nhất định phải trông kỹ nó.” Trần mù dặn dò một câu.

Anh chàng Trâu Vi Dân kia cũng nhanh chóng gật gật đầu.

Trần mù bèn bước đi vào trong cổng nhà họ Sài trước, tôi cũng đi sát theo sau.

Bản thân khu đại viện đầy vẻ cổ kính, mà giờ lại toát ra một luồng khí ngột ngạt âm u.

Sự yên tĩnh đến cực điểm, ngược lại khiến bên tai người ta cảm giác như nghe thấy tiếng ảo giác ồn ào.

Tôi và Trần mù bàn bạc đơn giản đôi câu, liền đoán chắc Cố Thiên Lương nhất định đã đi qua căn mật thất mà nhà họ Sài đặt các món đồ cổ quý báu kia rồi.

Lý Đức Hiền chắc chắn cũng qua bên đó tìm hắn!

Hai người chúng tôi nhanh chân đi qua sảnh chính, hiện giờ bên trong gian sảnh, vàng mã rơi đầy đất, nến hương tiền âm phủ đã sớm cháy hết từ lâu, trong không khí tràn ngập một thứ mùi cháy khét khó ngửi.

Từ chỗ tấm rèm ở căn phòng nhỏ bên cạnh đi vào, tôi cực lực hồi tưởng lại, miễn cưỡng dựa vào trí nhớ tìm ra đường đi.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến chỗ của hòn giả sơn kia.

Sau khi đến đây, chúng tôi liền cẩn thận hơn không ít.

Hòn giả sơn nằm ở trung tâm một khu bồn hoa, bên cạnh còn có một đầm nước rất nhỏ.

Không có ánh trăng, chỉ có chút ánh sáng đèn của nội viện, nhưng trông vẫn vô cùng tối tăm.

Tay tôi nắm lấy gậy khóc tang, Trần mù cũng vậy.

Mò đến chỗ cánh cửa ẩn bên trong hòn giả sơn, thông qua một lối đi dốc xuống phía dưới, bèn đến phía trước căn mật thất.

Lúc này, cửa mật thất khép hờ, còn hở ra một đường rãnh.

Quả đúng là có người vào trong rồi!

Chứ nếu không, Sài Dục cũng sẽ không phạm phải lỗi sai kiểu này.

Một nơi quan trọng như thế này, quyết không thể không khóa cửa được!

Tôi nhón chân nhón tay, từ từ đẩy mở cánh cửa.

Căn hầm phải đến khoảng tầm năm mươi mét vuông, phòng ốc tuy không nhỏ, nhưng trông vẫn vô cùng chật chội.

Ánh đèn toát ra một thứ màu xanh lét.

Dưới đất trải một tấm vải trắng, trên tấm vải chẳng, rõ ràng chính là thiếu gia nhà họ Sài mặc một bộ áo liệm màu đỏ, sắc mặt gã tái xanh, hai mắt nhắm nghiền.

Tôi nhanh chóng nhìn lướt qua gian hầm này, bốn xung quanh tường đều là giá để hàng, bên trên đặt không ít các món đồ cổ tinh xảo.

Đồ gốm, đồ đồng, tranh chữ đều đủ cả.

Phía dưới giá để đồ còn có không ít hòm gỗ.

Ở vị trí chân tường phía nam, tôi phát hiện ra thứ mà Sài Dục nói...

Đó là hai con Kỳ lân bằng đồng cao khoảng tầm một mét!

Lý Đức Hiền đúng là đã đến đây, cảnh sát chìm chắc chắn không lừa chúng tôi.

Vậy thì Cố Thiên Lương nhất định cũng ở đây...

Cửa mật thất mở ra rồi, nhưng bọn chúng lại không có đây, vậy bọn chúng đâu?

Đầu mày tôi nhíu chặt, tâm mày đã sắp chau lại thành một chữ Xuyên rồi.

Trần mù hơi hơi cúi đầu, tai lão khẽ động đậy hai phát, giống như đang phân biệt âm thanh một cách kỹ lưỡng.

Đúng vào lúc này, Trần mù đột nhiên đi về phía một cái hòm gỗ!

Tôi cũng vội vàng đi theo, hai người đến trước cái hòm gỗ này, cái hòm gỗ to đùng trông vô cùng nặng nề.

Bên ngoài còn có một cái khóa, được khóa rất chặt.

Trần mù rút cái xẻng sắt ra, trực tiếp đập thẳng một phát lên trên.

Xoạch một phát, cái khóa liền rơi xuống.

Tôi đưa tay hất lên một phát!

Bên trong cái hòm gỗ đang nằm một người hôn mê bất tỉnh, hoặc có thể nói là không biết sống hay chết.

Người này, chẳng phải chính là Cố Thiên Lương sao?!

Hai mắt hắn nhắm nghiền, biểu cảm trên mặt cũng rất đau đớn, thậm chí có thể nói là dữ tợn.

Càng đáng sợ hơn là, tứ chi của hắn bị bẻ gãy rồi.

Hai tay hai chân đều hoàn toàn bị bẻ gãy đè phía dưới người, cả người vừa vặn đặt nằm yên ở trong cái hòm gỗ...

“Chú Trần... Cố Thiên Lương...”

Hít sâu một hơi, tôi bình ổn lại giọng nói: “Lý Đức Hiền đúng thật là hoàn toàn bị vong khách nhập rồi, lão thương thằng con Cố Thiên Lương này như thế, mà kết quả lại đặt hắn nằm trong cái hòm gỗ này, tay chân cũng bẻ gãy rồi, chẳng biết có còn sống không.”

Trần mù khom người, tay lão vừa vặn có thể chạm vào cánh mũi của Cố Thiên Lương.

“Vẫn còn thở, con bé Lữ Xảo Nhi đó muốn tra tấn nó, không để nó chết nhanh thế đâu, chẳng biết Lý Đức Hiền ở chỗ nào.”

“Nó chắc cũng biết rõ, Cố Thiên Lương mà chết, thì nó liền không khống chế được Lý Đức Hiền nữa.”

Lòng tôi càng trở nên lạnh ngắt, đột nhiên tôi cảm thấy, xác sát so với thứ quỷ quái này, phải nói là dễ đối phó hơn quá nhiều.

Sự khủng khiếp của xác sát, là khủng khiếp ra ngoài mặt.

Còn vong khách nhập thì sao?

Rõ ràng là một người bình thường, nhưng đột nhiên lại có thể làm ra những việc không bình thường, bất chấp hậu quả, không có bất cứ đạo lý nào để nói...

Trên cơ bản là cũng không đề phòng nổi!

Giống như Cố Thiên Lương, hắn kể cả có không vừa đến mức nào, thì nhất định là cũng tin tưởng Lý Đức Hiền.

Hắn làm sao có thể ngờ rằng, Lý Đức Hiền lại xuống tay tàn độc với hắn như vậy?

Cũng vào lúc này, đột nhiên vị trí cánh cửa ở phía bên kia phòng, phát ra tiếng ken két.

Ngay tiếp đó là rầm một tiếng, cửa bị đóng chặt lại!

Lòng tôi trầm xuống, nhanh chân chạy qua bên đó, cửa đã bị đóng chặt cứng.

Cánh cửa này là từ ngoài đẩy vào trong, tôi muốn mở cửa thì phải kéo vào bên trong, nhưng trên cửa lại không có nắm cửa, cả cánh cửa cũng đều dán khít trên tường, gần như là thành một mặt phẳng nhẵn nhụi, làm gì dùng lực được?

Bất thình lình, bên ngoài đột ngột vọng lại một giọng nữ thánh thót: “Chúng mày đều là người xấu, chúng mày, đều đáng chết!”

Khí lạnh đều đang chạy dọc sống lưng tôi, toàn thân toát đầy mồ hôi hột.

Lúc xuống dưới, tôi và Trần mù đã rất cẩn thận rồi... Nhưng vẫn không đề phòng đến chiêu này...

Mí mắt tôi giật điên cuồng, giọng nói cũng vô cùng bức bối.

“Lữ Xảo Nhi, cô muốn báo thù không sai, nhưng tay cô một khi dính đến mạng người, thì đừng mong đầu thai được nữa!”

“Đừng đi sai đường, bây giờ dừng tay lại, tôi và chú Trần đều có thể đưa cô về nhà, cô không những được cả nhà đoàn tụ, mà còn có thể đầu thai.”

Nhưng bên ngoài lại chẳng có tiếng trả lời nào khác.

Chỉ còn lại tiếng khóc thút thít thê thảm đầy ai oán.

Tiếng khóc đó quá trống rỗng, không giống như tiếng người khóc, mà ngược lại giống như tự nhiên vang ầm lên vậy.

Hơn nữa trong tiếng khóc này, còn lẫn với giọng của Lý Đức Hiền, nam không ra nam nữ không ra nữ, càng rợn người hơn.

Trần mù đã quay lại bên cạnh tôi, sắc mặt lão cũng rất nghiêm trọng, cái xẻng sắt trong tay thuận theo khe cửa cắm vào trong, tôi biết lão thế này là đang tìm cách mở cửa.

Lúc này thời gian trôi qua rất chậm, càng khiến người ta áp lực hơn.

Lờ mờ, tôi đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng vọng lại, hình như là tiếng gọi của Sài Dục.

Tiếp đấy lại là một tiếng hét thảm thiết đầy sợ hãi.

Rầm một tiếng vang lên, giống như có thứ gì đó đập lên trên cửa vậy...

Động tác của Trần mù đã dừng lại, mũi lão hơi động đậy.

Mí mắt tôi cũng co giật một phát, hoàn toàn là do không khống chế được mà co giật.

Từ phía khe cửa bên dưới, rỉ ra một vũng máu....

Giây phút vũng máu này trồi ra, liền giống như một đóa hoa đang nở, nhanh chóng vươn ra.

Hơn nữa còn đang chảy về phía trước nơi đặt xác chết của thiếu gia nhà họ Sài...



[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay đã hết, cảm tạ Chứng nhận đại thần của bạn đọc “Lại phải làm bài tập” và Ninh Tĩnh Chí Viễn!

Pháo hoa bạo chương của Vũ Bảo!

Cùng vàng trợ lực và hồng bao quà tặng của các bạn độc giả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận