Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 888: BÀY TRẬN DƯỚI NƯỚC

Tôi trực tiếp nói luôn: “Đi qua bên chỗ Phùng Bảo Phùng Quân, bảo Tưởng Thạch sắp xếp chô trú cho các ông, chuyện ở đây, các ông đừng quản nữa, mà cũng không quản nổi nữa, những người còn lại chú Văn Tam chỉ huy, cố gắng lại xuống dưới xem xem, nhóm người xuống nước đó liệu có thể cứu lên được không.”

Trên mặt Cẩu Tam Đường lập tức hiện lên vẻ cảm kích, ông ta trước tiên là cực kỳ nghiêm túc dặn dò bộ phận người vớt xác tướng mặt không có vấn đề còn lại, ra lệnh cho bọn họ tất cả hành động đều phải nghe theo chỉ thị của tôi và Lưu Văn Tam.

Tiếp đấy lạnh nhanh chóng vẫy tay, ra hiệu cho đám người vớt xác tướng mặt có vấn đề kia, theo ông ta cùng rời đi.

Rất nhanh, trước bến tàu chỉ còn lại tôi, Thẩm Kế, Lưu Văn Tam, cùng với hơn ba mươi người vớt xác cuối cùng, bọn họ rõ ràng đều ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Lưu Văn Tam thu ánh mắt từ trên mặt nước về, lão nhíu mày nhìn tôi.

Cũng đúng vào lúc này, cái giỏ tre ở thắt lưng lão mở ra.

Một con quỷ nước già toàn là lông trắng chui ra ngoài, nó đột nhiên từ trên người Lưu Văn Tam nhảy xuống, vọt lên trên bả vai tôi, tiếp đấy còn càng bóp lấy cổ tôi một cách vô cùng kỳ dị, làm một biểu cảm vô cùng hung dữ.

Lưu Văn Tam giơ bàn tay to như nan quạt ên, liền định túm con quỷ nước già đó ra, đầu mày tôi nhíu lại, lập tức ngăn cản Lưu Văn Tam.

Hơi nheo mắt lại, tôi nghiêng đầu nhìn đối diện với con quỷ nước già ở trên vai.

“Nó đang cảnh cáo chúng ta.” Mí mắt tôi giật điên cuồng từng đợt, có chút mất tự nhiên mở miệng nói.

Động tác của Lưu Văn Tam cứng đờ lại một phát.

Con quỷ nước già bò lên trên đỉnh đầu tôi, giật giật tóc tôi về hướng ngược lại với sông Hồng Hà.

Tôi đại khái có thể cảm nhận được ý đồ của con quỷ nước già, nó bảo chúng tôi rời đi, bóp cổ tôi, là biểu thị tôi sẽ bị giết...

Tôi giơ tay, ấn lấy cảnh tay của con quỷ nước già, cực lực khiến giọng điệu và tâm trạng đều ổn định lại.

“Không đi được, việc này phải xử lý, bao nhiêu mạng người ở dưới nước, xác chết cũng phải vớt. Đa tạ.”

Tôi nói xong câu nói này, con quỷ nước già bèn từ trên người tôi vọt xuống dưới.

Nó lại lần nữa nhìn quét qua những người vớt xác còn lại, rồi bèn về lại trong cái giỏ tre ở thắt lưng Lưu Văn Tam.

Nói thực, qua việc được con quỷ nước già nhắc nhở một phát thế này, sự cảnh giác trong nội tâm tôi cũng càng nhiều hơn.

Nó với tư cách là quỷ nước có linh tính, có thể cảm nhận được nguy hiểm tới từ dưới nước chắc chắn là càng nhiều hơn so với chúng tôi, thậm chí còn có thể so sánh thực lực đôi bên qua cảm nhận của nó.

Biểu hiện vừa nãy, rõ ràng đã nói lên rằng, chúng tôi không phải là đối thủ của đám quỷ nước dưới lòng Hồng Hà hiện giờ.

Nhất thời, nội tâm tôi cũng luẩn quẩn không xác định.

“Chú đánh trận đầu, không xuống nước trước sau gì cũng không biết đượcc tình hình đích xá, bắt giặc bắt vua trước, quỷ nước ở dưới sông này có nhiều đến đâu, chỉ cần diệt được con đầu đàn, đám còn lại cũng không gây ra sóng gió gì được.” Lưu Văn Tam khạc nhổ một bãi xuống mặt nước, cuối cùng ừng ực tu hết non nửa chai rượu còn lại trong tay lão, vuốt miệng một phát, lộ ra chút vẻ dữ tợn.

Tiếp đấy lão lại liếc đám người ở phía sau một cái, giật giật sợi thừng trên cổ, lập tức tượng Ai Công đen xì xì từ trong áo lão bị giật ra ngoài.

“Loại nhát cáy không có gan có thể cút rồi, thêm một đứa mày đi nạp mạng, còn phiền phức thêm, còn lại ai có gan, thì theo bố mày xuống nước, cho cái đám chúng mày đều nhìn xem, thế nào mới gọi là người vớt xác! Người vớt xác là phải càng dữ hơn xác dữ ở dưới nước, càng ác hơn ác quỷ ở dưới nước! Dựa vào người đông, đéo tác dụng gì hết!”

Giọng nói thô kệch của Lưu Văn Tam, càng toát ra một thứ hào khí dữ tợn.

Ngược lại những lời này của lão, lại kích thích không ít huyết tính của những người còn lại kia.

Bọn họ sau khi xấu hổ trong chốc lát xong, thứ còn lại trên mặt, đều là vẻ hung hãn hiếm thấy!

Loáng thoáng, tất cả những người này đều đã đến sau lưng của Lưu Văn Tam.

“Thập Lục, phát lệnh đi, xuống nước xem tình hình, sau đó dự tính tiếp.” Lưu Văn Tam lại lần nữa mở miệng với tôi.

Tôi trầm mặc một lát, rồi vẫn cứ lắc lắc đầu, nói: “Chú Văn Tam, đợi chút nữa đã.”

Đầu mày Lưu Văn Tam hơi nhíu lại, chẳng biết phía sau lại có ai nói một câu, tiếp tục đợi thì người dưới nước không xong luôn rồi...

Lưu Văn Tam quay đầu lại, lật tay bèn phát một cú lên trên đầu người đó, không chút khách khí chửi một câu: “Đấy chẳng phải tại chúng mày tự tung tự tác, gia chủ chúng mày ngông cuồng tự đại à? Nghe theo sắp xếp có thể diệt hết quỷ nước, nói không chừng còn có thể cứu được ít người, không nghe rồi toàn bộ đi làm mồi nhắm hết?”

Lập tức, tất cả đám người đều im lặng như tờ.

Tôi ngồi xổm xuống đất, nhanh chóng lấy ra một tờ giấy lanh mịn, tiện tay lại mò Bút Địa Chi và nghiên mực ra, sau khi chấm mực xong, bắt đầu phác họa lên trên.

Tôi trước tiên là phác họa một tờ sơ đồ bát quái, bên trên đánh dấu mấy phương vị, trong đó bao hàm hướng đi của Bát môn sinh tử, ngừng lại xem xét tỉ mỉ một lát, trong đầu suy diễn xong, lại nhíu mày vò nó thành một nắm, vứt sang bên cạnh.

Tiếp đấy tôi lại vẽ một tờ sơ đồ, đây là một sơ đồ hình tròn phức tạp hơn rất nhiều, trong đó ngầm bao hàm Nhị thập tứ sơn hướng Phân kim, đồng thời cũng bao hàm cả Xuyên sơn thất thập nhị Long bàn.

Sau khi ngừng lại xong, tôi lẩm bẩm nói: “Nhị thập tứ sơn, đối Thất thập nhị long, Hồ Hư, Không Vong, Vượng Tướng.”

Âm thanh xung quanh yên tĩnh hơn rất nhiều, chỉ còn lại tiếng gió, và cả tiếng nước sông khe khẽ chảy.

Tôi trở nên trầm mặc, đầu mày càng dồn đống thành một chữ Xuyên.

Đúng vào lúc này, Thẩm Kế đột nhiên nói: “Anh định bày trận? Ở dưới nước, anh bày trận kiểu gì? Xuyên sơn thất thập nhị Long bàn? Anh phân chia phương vị Cát Hung, nhưng ở dưới lòng Hồng Hà cũng vô dụng á, anh không có mắt trận, góc trận, thậm chí cũng không có...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận