Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 814: VÂN KIM TREO, DỊ LỘ TÀI VINH

Đám xác dữ đó tuy còn xa mới bằng được mức độ hung hãn cố chấp của Ác thi vũ hóa, cũng còn xa mới bằng được sự thâm độc kỳ dị của Từ Bạch Bì nửa người nửa xác, vừa người vừa quỷ hiện giờ, nhưng đối phó với mỗi một xác trong số chúng, mức độ nguy hiểm cũng đều không thể xem thường.

Thợ hình nhân Hứa Xương Lâm lần trước, bản thân thân thủ của gã chẳng mấy lợi hại, nhưng hình nhân của gã đều là dùng da người của xác huyết sát hóa thanh thi làm thành, lúc chúng tôi đối phó với gã cũng là thừa sống thiếu chết. Trần mù cõng Ương Sát Nam Cương, còn dùng cả phù soạn trong Âm dương thuật, cộng thêm Áp trấn thần chú mà tôi sử dụng ở thời khắc then chốt, đánh cho Hứa Xương Lâm trở tay không kịp, như thế mới diệt được gã.

Chuyến này tôi phải một mình mạo hiểm, tuy sẽ không cố ý đi mở cửa những gian phòng đó, nhưng chung quy vẫn cần thận trọng, để tránh xảy ra việc ngoài ý muốn.

Nguyên nhân tôi không dự định để Lưu Văn Tam và Trần mù cùng đi với mình, là vì tôi khả năng cần dùng tới một số thủ đoạn nguy hiểm để thử phân tích khu nhà phong thủy mà Viên Hóa Thiệu bố trí, bọn họ không có mệnh số bảo hộ của Âm dương tiên sinh, sợ rằng sẽ gặp phải chuyện gì bất trắc.

Lúc nghĩ đến đây, tư duy của tôi cũng xác định luôn, lại dặn dò mấy câu với Trần mù và Lưu Văn Tam, bảo bọn lão ở nhà họ Phùng chú ý an toàn.

Trần mù không nói thêm gì khác, cũng chẳng nói muốn đi theo tôi, Lưu Văn Tam thì ngập ngừng định nói lại thôi mất một hồi, cuối cùng mò từ trong túi ra hơn nửa chai Nhị Oa Đầu, nhét vào trong tay tôi.

“Ưng non học bay, còn cần phải từ trên bờ vực nhảy xuống, vụ này dựa vào bản thân mày, không được xảy ra sai sót gì đấy.” Nói xong, Lưu Văn Tam vỗ vỗ bả vai tôi, quay người theo Trần mù cùng vào trong đại viện nhà họ Phùng.

“Phùng Quân, lái xe.” Tôi đóng cửa xe, trầm giọng nói.

Phùng Quân không chút do dự khỏi động xe, lái về hướng ngoại thành.

Trước khi ra khỏi thành phố, Phùng Quân trước tiên đỗ xe đưa tôi đi ăn chút đồ, lại mua thêm không ít các loại đồ ăn, lương khô, nước suối để dự trữ sẵn.

Sau khi ra khỏi thành phố, đến chỗ đường hầm kẹp giữa hai quả núi ở phía trước lối vào thôn Tiểu Liễu, xe mới dừng lại.

Tôi xuống xe ở chỗ này, ánh mắt chăm chú nhìn vị trí đường hầm, tâm trạng có vài phần phức tạp.

Tử môn xả tử khí, con đường Xuyên tâm long này, lần đó còn là hy vọng của Viên Hóa Thiệu khi bị ép đến đường cùng.

Y muốn mượn tự khí của con đường Xuyên tâm long này để hóa sát, nhưng vẫn bị của Lý Âm Dương và Dương Thanh Sơn phối hợp, giết chết ở trước sông Tiểu Liễu, bị phân xác thành nhiều đoạn.

Xuyên tâm long này hình thành do Viên Hóa Thiệu hội tụ tử khí của hai quả núi, lại cũng đã hại chết mạng sống của ông nội tôi.

Tôi nhắm mắt lại, trong lòng đã có suy tính.

Lại mở mắt ra, tôi bèn đi về phía con đường nhỏ trên ngọn núi thấp ở bên phải.

Tôi vừa đi ra ngoài mấy bước, sau lưng đã truyền lại tiếng bước chân của Phùng Quân, tôi nhíu đầu mày, nói: “Anh ở bên ngoài đợi tôi là được, trong đây không an toàn.”

“La tiên sinh, tôi đi theo cậu một đoạn đã, thứ ở trước mặt, lần trước chẳng phải đều đã dọn dẹp hòm hòm hết rồi sao? Có vấn đề, chắc cũng là chỗ mà sau đó các cậu đi, tôi theo cậu đi đến đỉnh núi?” Phùng Quân hết sức cung kính nói, đồng thời hắn cũng vỗ vỗ cái gùi ở sau lưng, lại giải thích: “Cậu cần xử lý việc đại sự, leo lên núi kiểu gì cũng cần uống miếng nước, ngộ nhỡ cậu còn cần tiếp ứng, tôi không giúp được gì lớn, nhưng chắc cũng có thể có chút tác dụng.”

Đầu mày tôi hơi giãn ra chút ít, có điều lời này của Phùng Quân nói cũng không sai, đường núi thông thường này sẽ không có vấn đề, vấn đề chỉ khả năng nằm trong phủ đệ của Viên Hóa Thiệu bị Trương Nhĩ động chân động tay.

Thêm nữa, trước đây Phùng Quân từng xảy ra một số sơ suất, nếu không phải là Phùng Bảo đã đi sắp xếp cho con ngỗng, tôi lại phải đi gấp, thì tôi chắc sẽ không để Phùng Quân lái xe.

Bây giờ nếu như tôi hoàn toàn áp chế Phùng Quân, ngộ ngỡ hắn tự cho mình là thông minh mà hành động, thì lợi bất cập hại.

Thời gian này Phùng Quân làm việc luôn e dè cẩn trọng, tôi cũng không cần thiết phải hoàn toàn áp chế, cho hắn một chút cơ hội, trong lòng hắn chắc sẽ dễ chịu hơn không ít.

“Được, chỉ được tới đỉnh núi, nếu anh lại tự tung tự tác, thì anh chắc hiểu ý của tôi.” Tôi trịnh trong chăm chú nhìn Phùng Quân.

Phùng Quân cúi đầu xuống, trong mắt toàn là lo lắng hốt hoảng, hắn gật mạnh đầu, trả lời: “La tiên sinh yên tâm, tôi biết rồi.”

Không nói thêm gì khác, tôi trực tiếp bước lên đường núi.

Quả núi lùn không cao, đường núi cũng không được coi là khúc khuỷu, sau khi đi ra ngoài không xa, đất bùn trên mặt đường liền có rất nhiều vết tích màu đen đỏ, chúng đều là vết máu lưu lại lần đó khi đối phó với Khôi tiên.

Hiện giờ còn là ban ngày, mặt trời bốn năm giờ chiều tuy đã có dấu hiệu xuống núi, nhưng ánh nắng vẫn cứ chói mắt.

Vốn dĩ thứ Miếu Khôi tiên thờ cúng bèn là Khôi tiên, nhưng Khôi tiên trên quả núi này sớm đã bị chúng tôi tiêu diệt sạch sẽ, ngôi miếu trở nên lụi bại cũng là lẽ đương nhiên.

Ngọn núi tuy thấp, nhưng chúng tôi cũng phải leo mất hơn nửa giờ đồng hồ, đợi đến vị trí đỉnh núi, chân trời đã là một vùng ráng hồng đỏ rực, tàn dương như huyết, cả vùng trời đều được mạ lên một lớp ánh sáng màu máu.

Sau khi đến chỗ này xong, tứ phía đều là một đám hỗn loạn, có rất nhiều xác chết Liễu tiên lưng đen bụng trắng bị đứt đoạn, trên mặt đất còn tung tóe mảnh vụn của cỗ quan tài vỡ nát.

Cổ họng tôi có chút khô khốc, ho hắng đôi tiếng.

“La tiên sinh, uống nước.”

Sau lưng truyền lại giọng nói của Phùng Quân, hắn lập tức liền lấy ra một chai nước khoáng đưa cho tôi.

Tôi đón lấy xong, ừng ực uống hết non nửa chai, cả người đều dễ chịu hơn không ít.

“Tôi không lên trước nữa, ở đây tầm nhìn tốt, La tiên sinh tôi ở đây đợi cậu.” Phùng Quân lại lần nữa chủ động mở miệng, hắn cung cung kính kính nói.

Đồng thời hắn lại còn mò ra một cái ống nhòm một mắt, cười cười với tôi.

Tôi thì cũng chẳng nói gì khác, lại dặn dò Phùng Quân một lượt, bảo hắn nhớ đừng làm bừa.

Trong thời điểm nói chuyện, tôi lại bất chợt phát hiện, tướng mặt của Phùng Quân có chút biến đổi...

Vị trí ấn đường của hắn, đường vân bắt đầu trở nên vô cùng rõ ràng, thậm chí còn giống như gồ lên, rõ nét khác thường.

Ấn đường của Phùng Quân trước đây không nổi gồ như vậy.

Lúc này ở giữa ấn đường của hắn, hóa ra lại còn có một đường vân kim treo!

Dạng tướng mặt vân kim treo này, chủ khó hưởng phúc lộc tổ tiên tình thân, cả đời bôn ba ít thành tựu, nhiều nguy lắm hiểm, vô phận công danh, hôn nhân không mỹ mãn.

Người có dạng tướng mặt này, cơ hội đổi đời duy nhất trong cả cuộc đời, chính là dị lộ tài vinh.

Lúc này vân kim treo của Phùng Quân nổi lên, điều này liền đại biểu, hắn có cơ hội đổi đời ở đây?

“La tiên sinh... Mặt tôi làm sao thế?” Phùng Quân bất an nhỏ giọng hỏi.

Tôi lắc lắc đầu, nói một câu không sao.

Tướng mặt đã dự báo, vậy thì nhất định sẽ phát sinh, tôi không cần thiết phải nói nhiều, bởi vì hoặc giả tôi nói thêm một câu, liền sẽ thay đổi đến đường hướng việc này của Phùng Quân, hắn có cơ duyên của hắn, tôi không cần thiết phải đi tổn hại.

Quay người, tôi đi về phía dưới núi.

Nhưng giây phút quay người, tôi lại cứ có cảm giác có chút hơi bất thường, giống như tướng mặt của Phùng Quân lại thay đổi một phát vậy.

Lại đợi lúc tôi quay đầu nhìn mặt của Phùng Quân, thì phát hiện chẳng nhìn thấy gì hết cả...

Tướng mặt chỉ tiếp diễn trong một ánh nhìn đó, một phát nhìn thấy, thì bèn là nhìn thấy, nếu như không nhìn thấy, thì cũng sẽ tiêu biến.

Đầu mày tôi nhíu chặt.

Thần sắc của Phùng Quân thì lại càng trở nên bất an, nhỏ giọng nói: “La tiên sinh, tôi làm sao thế? Sẽ xảy ra chuyện gì à? cậu đừng giấu tôi, tôi chịu đựng được.”

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc rồi, vẫn mong mọi người đừng nóng nảy và gay gắt như thế, tôi tôn trọng ‘Ngụy Văn’ hơn bất cứ người nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận