Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 660: DAO CÙN CẮT THỊT

Cánh tay chống trên thang của tôi, lòng bàn tay trong nháy mắt đã rịn mồ hôi.

Kinh ngạc nhìn tờ giấy đã ố vàng đó, tôi vốn cho rằng sẽ tìm thấy thứ gì đó liên quan do ông nội để lại...

Nhưng không ngờ, hóa ra lại là một tờ giấy do Trương Cửu Quái để lại, và còn cả một cỗ quan tài đen.

Tôi chú ý cẩn thận rời khỏi thang, thuận theo xà nhà, cứ thế trèo đến trước cây xà ngang ở giữa, chằm chằm nhìn tờ giấy đó...

Nội dung bên trên, càng khiến tâm mày tôi nhíu chặt lại.

Trương Cửu Quái là Dương toán cao nhân, danh tiếng của ông ta lớn như vậy, nếu như đã để lại bức thư này, vậy thì bà nội tôi nhìn thấy nhưng không nói ra, nguyên nhân cũng đã rất rõ ràng rồi.

Tôi không hề cảm thấy rằng, sinh sống mấy chục năm trong một căn nhà, lại sẽ không biết được trên xà nhà có đồ.

Nghĩ lại một chút, tôi cũng từ nhỏ lớn lên ở đây, theo lý mà nói trẻ con lẽ ra càng nghịch ngợm hơn, sẽ phát hiện ra trong nhà cất giấu một số sự vật gì đó mới đúng, kết quả tôi chẳng phải cũng chẳng biết gì cả sao.

Vứt bỏ những tạp niệm trong đầu óc, tôi ngẩn ngơ nhìn tờ giấy đó, rồi sau khi lại nhìn thêm hồi lâu, tôi có thể khẳng định một việc, cỗ quan tài này không thể là do một mình Trương Cửu Quái để lại được, ông ta biết Dương toán, ông nội tôi biết Âm thuật, cách nói Quan nóc trạch, vật trấn trạch này, không thể nào đến từ Trương Cửu Quái, chắc là cũng có sự phối hợp của ông nội tôi.

Chứ nếu không, ông ta làm sao có thể đặt một cỗ quan tài trong nhà tôi được?

Vậy quan tài mà hai người bọn họ phối hợp để lại, bên trong lại có thứ gì?

Trong lúc suy nghĩ, nhịp tim của tôi cũng đập nhanh thêm không ít.

Thận trọng lại gần quan tài, tôi phát hiện cỗ quan tài này chưa hề phong quan, có điều ở vị trí chính diện của quan tài, còn có dán một tấm bảng, bên trên viết: “Hợp thọ mộc dừng quan, trong quan Áo mão chủng.”

Cực lực khiến hơi thở bình ổn lại, tôi không ngừng nghỉ, mà thận trọng đẩy mở nắp quan tài ra, không để cho nó rơi từ trên xà nhà xuống dưới.

Sau khi mở nắp quan tài ra xong, xộc vào mũi là một thứ mùi mốc nhàn nhạt, quanh năm không thông gió mới sẽ có loại mùi này.

Dùng đèn pin điện thoại soi sáng, phần đáy quan tài đặt một số đồ vật.

Đường phục được gấp gọn gàng, hai chiếc mũ, cùng với một cái rương gỗ nhỏ.

Áo mão chủng này chắc chắn không phải là Áo mão chủng của ông nội, trong di thư của Trương Cửu Quái, lúc ông ta và ông nội phân biệt, ông nội còn chưa chết, chỉ là trong di thư nói ông hoặc giả đã chết rồi.

Mà Trương Cửu Quái và ông nội tôi đồng thời lập ra Áo mão chủng, vậy thì chỉ có khả năng là của Lý Âm Dương rồi...

Chỉ là tôi ngàn vạn lần không ngờ tới, Lý Âm Dương còn có một cái Áo mão chủng ở trên xà nhà nhà tôi.

Đường phục và mũ cũng là trang phục lúc sinh thời của ông ta, tôi không động vào, thò tay mở cái rương gỗ nhỏ kia ra.

Bên trong xếp một tập thư dày cộm, bên trên nhất còn đè một quyển sổ, bìa sau quyển sổ hướng lên trên.

Tôi vốn định trực tiếp thò tay qua lấy, có điều do dự một chút, tôi vẫn lấy găng tay tiên xám ra đeo lên.

Sau khi cầm quyển sổ kia lên xong, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là chữ trên bức thư đầu tiên, Gia thư.

Tôi cúi đầu xuống trong nháy mắt, bìa chính của quyển sổ kia viết dọc mấy chữ bằng bút lông.

“Sơn dã tạp ký Lý Âm Dương thủ lục.” Tay tôi run rẩy một phát, tim suýt nữa thì nhảy từ cổ họng ra ngoài.

Đơn giản là một quyển Tạp ký thủ lục, sẽ không hề khiến tôi thế này, thứ khiến nhịp tim tôi thay đổi, là bởi vì trên bìa chính của quyển Thủ lục này còn có một ngụm máu...

Thời gian nhiều năm, năm tháng ăn mòn, vết máu sớm đã hoàn toàn khô kiệt, hình thành một mảng dấu ấn màu đen đỏ.

Người giống như Lý Âm Dương thế này, thời trẻ ngao du tứ phương, rất nhiều thứ đều tiện tay viết ra một số Tạp ký.

Thứ gọi là Sơn dã ký sử, một bộ phận tương đối đều đến từ những phương sĩ như ông ta thế này.

Trên Tạp ký có máu, việc này không tầm thường...

Tôi hít sâu một hơi, lật trang đầu tiên ra.

Thứ viết bên trên chẳng qua là một số nơi thôn dã, phát sinh sự kiện quái dị, hoặc là vùng đất phong thủy.

Nhanh chóng lật mười mấy trang, tôi phát hiện Lý Âm Dương có một thói quen, ông ta đến bất cứ nơi nào, giải quyết bất cứ việc gì, đều sẽ ghi chép lại, tôi vốn cho rằng tôi sẽ nhìn thấy tên của ông nội tôi La Trung Lương hoặc Trương Cửu Quái xuất hiện trong đây trước.

Nhưng không ngờ rằng, ba chữ mà tôi nhìn thấy trước, lại là Viên Hóa Thiệu...

Lòng bàn tay lập tức liền rịn mồ hôi, phát hiện ngoài ý muốn này, không chỉ khiến tôi có thể biết được chuyện của Lý Âm Dương, mà hóa ra còn có thể biết được chút ít lai lịch của Viên Hóa Thiệu...

Tôi đang chuẩn bị tiếp tục đọc kỹ, thì bên ngoài lại vọng vào tiếng Liễu Dục Chú gọi tên tôi.

Định thần lại, tôi mới phát hiện tôi lên trên xà nhà đã rất lâu rồi.

Do dự một chút, tôi bê cái rương gỗ nhỏ kia ra, đem quyển Tạp ký của Lý Âm Dương đặt lại vào trong rương, tiếp đấy đậy nắp quan tài, rồi kẹp lấy rương trèo xuống dưới.

Điều kỳ dị là, Kim toán bàn cất bên trong túi áo Đường phục của tôi lại dao động loạch xoạch, phát ra tiếng va đập leng keng giòn giã.

Tôi vừa trèo xuống thang, một tờ giấy ố vàng lại từ trên xà nhà rớt xuống... lượn rơi đến trước mặt tôi.

Càng kỳ dị hơn là, chữ viết bên trên đang từ từ trở nên nhạt đi, rất nhanh chữ viết đã gần như nhạt đến mức như tiêu biến không thấy nữa, giống như tờ giấy này trong nháy mắt đã bị phong hóa rồi vậy.

Tôi trịnh trọng nhặt nó lên, sau khi gập lại xong cất vào trong rương gỗ, để rương gỗ lại trên đầu giường bà nội, rồi tôi ra khỏi phòng.

Trong sân, Liễu Dục Chú đã chuẩn bị xong tất cả các bố trí.

Trên bốn góc của chiếc bàn gỗ vuông, phân biệt có bốn chiếc gương đồng! Gương đồng này đang ánh lên ánh sáng, thứ ánh sáng ánh lên là loại ánh sáng lạnh màu vàng đồng.

Phía trước gương đồng, bèn được đốt cháy bốn cây nến.

Cái hộp đá để Ác thi đan, được một cái giá bằng đồng dựng lơ lửng trên không, phía dưới thì đốt một cây nến to thô hơn, bên trên còn khắc thứ phù văn đặc thù.

Phía trước dựng một cây phất trần, bên cạnh phất trần còn có một cọc cờ phướn, đều là loại cờ nhỏ.

Trên đầu Liễu Dục Chú lại còn đội lên một chiếc mũ, trước đây tôi chưa từng nhìn thấy gã đội mũ.

Không thể không nói, bản thân Liễu Dục Chú mang một bộ dạng chính phái, vân ngang trên trán cũng không hung dữ, chỉ là vô cùng nghiêm khắc, mặc thủ thành quy mà thôi, bây giờ đội một chiếc mũ tròn của đạo sĩ lên, trông càng trang trọng nghiêm túc.

Gã không hề cầm kiếm đồng, trong tay ngược lại đang giữ một chiếc chuông nhỏ.

Trần mù đã chẳng còn ngồi trên bậu cửa nữa, lão đứng dậy, thần sắc hơi có chút nghiêm trọng, một tay đặt trên gậy khóc tang, rõ ràng là chuẩn bị sẽ động thủ bất cứ lúc nào.

Tôi cũng hiểu ra ý tứ của Liễu Dục Chú, gã gọi tôi, là đại biểu cho việc gã sắp bắt đầu động thủ hủy Đan rồi, vậy trong thời gian này, Lý Âm Dương hoặc giả sẽ bị ép ra ngoài... Trừ phi ông ta trơ mắt nhìn Thi đan bị hủy.

Tôi không phát ra âm thanh ngắt quãng Liễu Dục Chú, mà rút gậy khóc tang ra nắm chặt, gật gật đầu ra hiệu với Liễu Dục Chú.

Đồng thời, tôi cũng nhìn quét tứ phía, vạn phần cảnh giác.

Liễu Dục Chú hạ giọng ho khẽ một cái, hắng hắng giọng.

Giây tiếp theo, gã đột ngột vụt lắc cái chuông trong tay!

Tiếng ting tang giòn giã, trong nháy mắt không ngừng vang vọng trong sân!

Giây phút tiếng chuông này vang lên, dường như sương mù trên trời đều bị xé ra, tiếng hồi âm thì càng liên miên không dứt, giống như xuyên thấu bầu trời đêm vậy.

Cùng lúc này, ngọn lửa của bốn cây nến kia cũng cháy bùng càng mạnh mẽ hơn, cây nến cháy ở phía dưới Thi đan, ngọn lửa còn càng dữ dội hơn gấp tận mấy lần.

Trên Thi đan bốc lên từng đợt khí đen, lởn vởn không dứt, cả cái sân đều tràn ngập một thứ mùi xác thối nồng nặc.

Thi đan này, đã bắt đầu bị tổn hại rồi?

Liễu Dục Chú không hổ là Liễu Dục Chú, gã giờ còn chưa động thủ, chắc là cố ý hành hạ Lý Âm Dương.

Gã không một phát khiến ông ta mất mạng luôn, mà là dùng dao cùn cắt thịt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận