Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 671: VIỆC HỶ TỚI NHÀ

Trong giọng điệu của Lưu Văn Tam rõ ràng đã toát ra chút vẻ oán trách.

Tôi ngại ngùng gãi gãi đầu, có điều cũng trịnh trọng nói: “Chú Văn Tam, chú ở đây cháu mới yên tâm.”

Lời này tôi cũng không phải nói quá để dọa.

Cánh tay màu đen ở vùng đất Trượng ẩn Âm tới, còn cả móng tay mà Lưu Văn Tam cho Phùng Bảo đem tới hai hôm trước.

Đây đều là việc xuất hiện dị thường ắt có yêu.

Hơi trầm ngâm một chút, tôi cũng nghĩ đến một phương pháp dung hòa, nói: “Thế này đi, cháu hỏi Liễu đạo trưởng xem xem có thể đem mấy con Hoàng bì tử này qua Trường Thanh Đạo Quán không? Hoặc giả đám đạo sĩ đó có thể trông chừng được.”

“Trường Thanh Đạo Quán? Chú được cái có nghe qua, Quan chủ chỗ đó chẳng phải họ Mao à? Sao lại thành Liễu đạo trưởng rồi?” Lưu Văn Tam liên tục ở trong nhà cũ, sự việc thời gian này, lão đương nhiên là biết không nhiều.

Tôi bảo với lão, Liễu đạo trưởng là Liễu Dục Chú.

Ngay lập tức lông mày Lưu Văn Tam liền dựng ngược lên, nói: “Cái thứ đầu bò cứng nhắc đấy mà lại nghĩ thông rồi cơ à? Lão mù chuốc bùa mê thuốc lú gì, hay là chuốc cháo huyết chó cho nó thế?”

Tôi cười khổ, còn chưa kịp mở miệng, đang định giải thích mấy câu với Lưu Văn Tam, thì Hà Thái Nhi đã đi lại véo vào eo Lưu Văn Tam một phát, hạ giọng nói một câu: “Ông vẫn chả có tý biết ý nào cả, Thập Lục bận trăm công nghìn việc bớt chút thời gian về thăm Lưu âm bà, ông cứ nhất quyết phải lải nhải không dứt mới được à?”

Lưu Văn Tam đau đến mức mặt mày nhăn nhúm hết cả lại.

Cuối cùng lão chỉ nói một câu: “Thập Lục, bất kể là đạo trưởng nào, mày cố nhanh bảo chúng nó đến lôi mấy con Hoàng bì tử này qua đấy là được...”

Tiếp đấy, Lưu văn Tam liền bị Hà Thái Nhi xách cổ vào trong phòng.

“Thi Vũ qua cơ quan chúng nó rồi, chuyện công việc, nó phải đi làm, bà đi mua ít thức ăn, làm một bữa tối cho tử tế, chẳng biết mày có thể ở được bao lâu, xem có thể ngồi ăn chung một bữa hay không.” Bà nội lau lau tay lên trên áo, nhanh chân đi ra ngoài cổng.

Tôi không ngăn bà lại, bởi vì tôi rất rõ, thứ bầu bạn mà người già cần, e rằng chính là cùng ngồi một mâm với con cháu, cùng nhau ăn một bữa cơm.

Tiểu Hắc chạy vòng quanh trước mặt tôi, lúc lại lấy móng trước dùng sức cào thật mạnh xuống đất, tiếp đấy lại nhe nanh nhe lợi sủa đôi tiếng, sau đó chằm chằm nhìn cái thùng gỗ ở chân tường sủa mạnh một phát!

Lúc nó hướng về phía tôi kêu, rõ ràng nó chẳng có vẻ gì hung dữ, giống như thông tính người mà đang biện bạch gì đó vậy.

Nhưng cái tiếng sủa lúc hướng về thùng gỗ đó, thì toát ra vẻ mười phần hung hãn.

Mí mắt tôi hơi giật giật, bởi vì lúc Tiểu Hắc quay đầu lại, tôi cũng theo đó ngoảnh đầu qua nhìn một phát.

Thứ mà giây phút đó nhìn thấy, thì lại là bên rìa thùng gỗ ít nhất thò ra ngoài năm sáu cái đầu.

Thời gian mấy ngày này, đám hoàng bì tử con đó rõ ràng lớn hơn rất nhiều, lông càng vàng hơn, mắt cũng tròn xoe láo liên, bọn chúng vẫn liên tục nhìn tôi, chỉ có điều tôi không phát hiện, bị Tiểu Hắc hung dữ nhìn một phát thế này, chúng liền toàn bộ thụt đầu vào trong.

Tiếp đấy Tiểu Hắc lại liên tục vẫy đuôi với tôi, còn nhe nanh nhe lợi hướng về phía cái thùng gỗ đó, liếm liếm mép.

Cuối cùng nó chạy ra cổng, ngồi đấy không nhúc nhích nữa, có điều bộ dạng và dáng dấp của nó, trông giống như muốn đi ra ngoài vậy.

Tôi lờ mờ cảm giác, Tiểu Hắc đang bảo với tôi, nó muốn đi theo tôi? Nếu không được, thì nó sẽ nuốt hết toàn bộ đám hoàng bì tử kia?

Trong lòng tôi cười khổ, đến cả Tiểu Hắc cũng ở đây đến phát ngán rồi, chẳng trách chú Văn Tam có ý kiến.

“Đợi thêm thời gian nữa, tao sắp xếp xong công việc, phù hợp thì sẽ đưa mày ra ngoài xem xem.” Tôi mở miệng nói.

Tiểu Hắc lúc này mới quay lại trong sân, nằm bò ra đất phơi nắng.

Nhưng tôi lại đang suy nghĩ, Tiểu Hắc nuốt máu của huyết sát hóa thanh thi Tiểu Niếp, bất kể thân hình hay là thực lực đều có tiến bộ lớn, nó chắc chắn không thể nào là đối thủ của Lý Âm Dương và Viên Hóa Thiệu, có điều ở trong Viên Thị Âm Dương Trạch, còn có bao nhiêu xác chết châm nến người thế kia.

Mắt của ngao sói có thể nhìn thấy quỷ quái, mà mắt của người thường chúng tôi không cách gì nhìn thấy quỷ quái, nên trên cơ bản mới không cách gì phản kháng đối với việc trúng vong.

Tôi đột nhiên nghĩ tới, nếu như để Tiểu Hắc ăn những xác chết đó, nó liệu sẽ còn có biến hóa nữa không, nếu như có nó ở bên, đối với việc trúng vong, liệu có thể có sự phòng bị hay không?

Ý tưởng này có chút mạo hiểm, nhưng vẫn có thể coi là một kế sách khả dụng.

Tôi dự định bàn bạc chút với Trần mù, xem xem lão có quan điểm gì không.

Kỳ thực cách lúc bà nội tôi ra ngoài, cũng chẳng được mấy lúc, Hà Thái Nhi đã từ trong phòng ra ngoài, rồi bảo tôi đừng để bụng mấy lời kia của Lưu Văn Tam, bọn lão ở đây khá vui, mà cũng nhẹ nhàng.

Tiếp đấy Hà Thái Nhi lại chỉ vào một trong số gian phòng nói: “Phòng mà Thi Vũ dọn dẹp cho mày, mày đi nghỉ chút đi, có thể thấy được, mày mệt lắm rồi.”

Tôi hiểu rõ tâm thế của Hà Thái Nhi, đương nhiên không nói thêm gì khác, chỉ nói một câu cảm ơn, rồi bèn quay người vào phòng.

Trong phòng được dọn dẹp rất gọn gàng sạch sẽ, bố trí tuy đơn giản, nhưng rất ấm áp dễ chịu.

Dựa sát tường là một chiếc giường nhỏ một mét rưỡi, tủ đầu giường, tủ quần áo, tủ sách tất cả đều đầy đủ, ở cạnh cửa sổ còn có một chiếc bàn đọc sách, trên bàn bày di ảnh và linh vị của mẹ tôi, trên bậu cửa sổ là một chậu cây trầu bà dào dạt sức sống.

Tôi ngồi bên cạnh bàn đọc sách, nhắm mắt tập trung tư tưởng, trong nháy mắt tôi đột nhiên cảm thấy, ngồi ở đây rất bình yên.

Huyệt thái dương giống như được một đôi tay ấn lấy, lực của bàn tay đó vô cùng mềm mại, cũng khiến người ta đặc biệt thả lỏng.

Vốn dĩ tôi còn đang suy nghĩ về kế hoạch, dây thần kinh căng cứng này thả lỏng xuống một phát, đầu óc ngược lại liền trở nên mê mê man man.

“Mẹ?” Giọng của tôi đã có chút lúng búng không rõ ràng nữa.

Cái cảm giác thả lỏng và giải tỏa áp lực đó lại ùn lên quá nhiều, tôi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Đợi lúc tỉnh lại, thì tôi đã nằm trên giường rồi, giấc ngủ này ngủ một cách vô cùng nhẹ nhàng.

Chống người dậy, tôi ngửi thấy trong phòng có một thứ mùi thơm của nến, trước di ảnh của mẹ tôi đã châm nến hương, đang lặng lẽ cháy.

Trên di ảnh, khuôn mặt của mẹ dường như đều toát ra mấy nét cười.

“Mẹ...” Tôi hạ giọng lẩm bẩm một tiếng.

Lật người xuống giường, đi giày vào bước ra cửa, đẩy cửa ra xong, ánh dương chiều tà chiếu vào trong phòng, ráng mây đỏ lửa nơi chân trời ánh lên màu sắc rực rỡ, tàn dương như máu, đặc biệt chói mắt.

Tiểu Hắc nằm bò ở góc sân ăn thịt gà, cửa nhà bếp để mở, bên trong hơi nóng không ngừng tỏa ra ngoài, có thể nhìn thấy Từ Thi Vũ đang cùng bận bịu với bà nội tôi.

Lưu Văn Tam ngồi ở phía sau chiếc bàn gỗ trong gian chính, lúc lại vứt một hạt lạc vào trong miệng, sau khi nhai một hồi xong, thì hớp một hớp rượu nhỏ.

Hà Thái Nhi đang bày bát đũa lên trên bàn ăn một cách gọn ghẽ.

Trước đây lúc vào trong sân, tôi được cái không chú ý đến tướng mặt của Lưu Văn Tam, bây giờ nhìn một phát thế này, thấy nhân trung lão sâu dài, rõ nét hơn không ít so với trước đây.

Nhân trung sâu dài kiểu này đại biểu cho việc vận con cái cực mạnh, tuổi già hưởng niềm vui.

Khổ Nhi đã sớm mất mạng từ lâu, Lưu Văn Tam không có con cái, lấy đâu ra tuổi già hưởng niềm vui, vận con cái cực mạnh?

Giải thích duy nhất cho việc này, chính là lão đã có con cái rồi!

Tôi nhanh chóng đi đến trước gian chính, Hà THái Nhi cũng ngẩng đầu nhìn sang tôi, cười nói: “Thập Lục, mau ngồi xuống.”

Thế này nhìn Hà Thái Nhi một phát, tướng mặt của bà ta rõ ràng cũng có sự biến hóa.

Lông mày bên trái dài hơn một chút, dái tai tròn nhuận, cằm cũng tròn hơn một chút, tóc của bà ta càng mượt mà đen bóng hơn.

Đây rõ ràng chính là tướng Tam Dương được con trai, phối hợp với biến hóa tướng mặt nhân trung sâu dài của Lưu Văn Tam, có thể thấy được Hà Thái Nhi nhất định đã có bầu rồi, hơn nữa còn sẽ sinh con trai!

“Chú Văn Tam, dì Thái, có việc hỷ tới nhà mà chú dì chẳng nói sớm, chuyện này làm sao mà giấu được chứ?”

“Chúc mừng chúc mừng, cháu phải chuẩn bị cho chú dì một món quà lớn mới được!” Tôi cực kỳ vui vẻ mở miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận