Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 936: HIỂM HỌA CỦA HUNG ỐC SÁT

Bà cụ Hà vốn đang nhắm mắt gà gật, bà cụ lập tức mở mắt ra, trên khuôn mặt nhăn nheo nở ra một nụ cười.

“Thập Lục, một thời gian không gặp, mày cuối cùng cũng về một chuyến rồi.” Giọng nói của bà cụ Hà rất thân thiện, toát ra vẻ hiền từ.

“Mời bà.” Tôi cũng đáp lại bằng một nụ cười, sau đó làm một động tác mời, ra hiệu cho bà cụ lên xe.

Nghĩ đi nghĩ lại xong, tôi vẫn cứ dự định trực tiếp nói chuyện luôn ở đây.

Tuy rằng một phát nhìn qua chẳng có thứ gì, nhưng khó đảm bảo được có an toàn hay không.

Bà cụ Hà xuống khỏi chiếc giường gỗ, sải cái chân bó, theo tôi lên trên xe ở bên cạnh.

Tôi liếc thêm bên trong phố cũ một cái, trong con phố yên tĩnh, lờ mờ có một số hoàng bì tử vọt qua vọt lại.

Có điều tất cả trông đều rất bình thường.

Sau khi lên xe, tôi ra hiệu cho Phùng Quân cảnh giác một chút, đồng thời cũng đóng kỹ cửa sổ xe, hiệu quả cách âm ở trong đây liền tốt hơn nhiều.

“Không có người nào tới đây chứ, bà Hà?” Tôi trước tiên là hỏi một câu.

Bà cụ Hà lắc lắc đầu.

Nghe tận tai, lại khiến tôi hơi thở phào thêm nửa hơi.

Tốc độ của Trương Nhĩ, quả nhiên không nhanh bằng chúng tôi.

“Lão chắc đã ở trong thành phố Nội Dương rồi, động tác của bọn cháu nhanh hơn một chút, hoặc giả lão còn chưa phát hiện ra vấn đề ở đây, khoảng thời gian này bà Hà phải vất vả rồi.”

Có điều Trương Nhĩ tuy rằng không tới phố cổ, đây khả năng là do lão còn chưa phát hiện, hoặc lại là bởi vì chúng tôi phản ứng kịp thời, để bà cụ Hà tới trấn giữ.

Nhưng tôi không hề dám lơ là cảnh giác chút nào, lão nhất định sẽ còn làm chuyện khác nữa, tôi phải qua xem Viên thị Âm dương trạch, xác định đảm bảo rằng lão không có ý đồ giở trò với Lý Âm Dương.

Trong lúc nghĩ ngợi, tôi lại hỏi bà cụ Hà, chỗ bà cụ để đồ của tôi, có an toàn không?

Việc này cũng không phải là tôi không tin tưởng bà cụ Hà, mà là Địa tướng Kham dư và Táng ảnh quan sơn hoàn chỉnh quá mức quan trọng, hiện giờ mục đích chủ yếu của Trương Nhĩ chính là những quyển sách này, trước đó bà cụ Hà liên tục ở nhà họ Sài, không tham dự vào việc này, bây giờ bà cụ đã tham gia vào rồi, thì tôi phải chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất, nếu như chúng tôi đều xảy ra chuyện, thì số sách đó cũng nhất định là phải an toàn, hơn nữa tôi cần cố gắng nhanh chóng tìm cơ hội đi lấy sách về.

Trong đầu tôi còn có một dự định, phương pháp an toàn nhất không phải là để lại cho bà cụ Hà, không phải để trên người tôi, mà là giao cho Dương Thanh Sơn... Thiện thi đan cũng đang được bảo quản trong tay Dương Thanh Sơn, hắn chắc sẽ không từ chối.

Bà cụ Hà ghé sát bên tai tôi, giọng cực khẽ nói một hồi, rõ ràng, bà cụ Hà đang đề phòng Phùng Quân.

Chỉ có điều tiếng của bà cụ tuy nhỏ, nhưng tai Phùng Quân rất thính, hắn chưa chắc đã không thể nghe thấy.

Đối với Phùng Quân, khoảng thời gian này tiếp xúc, tôi được cái cơ bản đã có sự tín nhiệm rồi.

Sau khi nói hết xong, bà cụ ngồi quay về, bà cụ cười híp mắt, con mắt đều đã nheo lại thành một đường rãnh rồi.

“Đủ an toàn chứ, Thập Lục.” Bà cụ rõ ràng rất hài lòng.

Tôi nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà cụ Hà, cười khổ nói: “Bà Hà, an toàn thì an toàn rồi, nhưng cũng đủ hóc búa.”

Chỗ mà bà cụ Hà để sách, có thể dùng một câu nói như thế này để hình dung, nơi nguy hiểm nhất, cũng chính là nơi an toàn nhất...

Lúc tôi bảo Lưu Văn Tam gọi bà cụ tới phố cổ, bà cụ lo sau khi ra ngoài, không có người canh chừng sách, cũng không dám đem theo trên người, bèn trực tiếp gói ghém kỹ lại, vứt vào trong Hung ốc sát...

Bên trong đó có bà cô Cù, sư tỷ của bà cụ, bà cô Cù dùng mạng sống hóa sát, đem theo cả con trai bà ta Sài thiếu gia, Lữ Xảo Nhi ở lại trong Hung ốc sát, đồng thời chiếm cứ vị trí của Tam sát thần.

Lần đó tôi còn suýt chút nữa thì chết ở trong Hung ốc sát...

Chỗ này quá nguy hiểm, Hung ốc sát hồi đó tôi căn bản không vào được, cũng không phá được, vậy nên mới bảo bà cụ Hà liên tục canh chừng ở đó, tránh xảy ra chuyện.

Bây giờ tình hình thế này, tôi muốn lấy sách ra ngoài, bèn quá nan giải rồi...

Bà cụ Hà lắc lắc đầu, lại nói một câu: “Đề phòng ngộ nhỡ, bà già này không có lựa chọn khác.”

“Bà Hà, cháu không trách bà, chuyện này tự cháu nghĩ cách.” Trong lúc nói, trong lòng tôi cũng đang do dự.

Chuyện này của nhà họ Sài, nói đến cùng có quan hệ không nhỏ tới tôi, nếu như lần đó phương thức xử lý của chúng tôi quyết đoán hơn một chút, cũng sẽ không hình thành thứ hung dữ như Hung ốc sát thế này.

Chỗ đó trước sau gì vẫn là một hiểm họa, tạm thời sách ở trong Hung ốc sát, hoặc giả sẽ an toàn nhất thời, nhưng tuyệt đối sẽ không an toàn mãi.

Ngộ nhỡ lại xảy ra biến cố gì, hoặc là bà cô Cù, Sài thiếu gia, Lữ Xảo Nhi ở bên trong chạy ra ngoài, thì đó mới là hại người không ít, khiến sinh linh một phương lầm than.

Tôi bắt buộc phải lấy sách về, mà Hung ốc sát đã tồn tại ở đó một thời gian quá dài rồi, hoặc giả cũng là thời cơ đã đến rồi, cần phải giải quyết bỏ nó.

Tư duy đến đây, tôi đơn giản dặn dò bà cụ Hà đôi câu, bảo bà cụ vẫn cứ giúp tôi xem chừng bên phố cổ, tôi qua nhà họ Sài một chuyến.

Lúc tôi nói đến đây, bà cụ Hà rõ ràng ngẩn ra một phát.

Ánh mắt của bà cụ lập tức trở nên phức tạp hơn rất nhiều, sau khi trầm mặc mấy giây xong, nói: “Bà ấy đã chẳng còn cơ hội đầu thai nữa rồi, mệnh sát rất dữ, hóa huyết hộ trạch, rất khó phá bỏ, nếu như mày có thể phá được, tiễn bà ấy lên đường cũng tốt.”

Vốn tôi không dự định kể quá tỉ mỉ với bà cụ Hà, chính là bởi vì sợ nội tâm bà cụ khó chấp nhận được.

Nhưng tôi lại không ngờ rằng, bà cụ vẫn cứ nhìn ra được.

Trong lòng tôi khẽ than, gật gật đầu nói: “Cháu biết rồi, bà Hà, bà có còn lời gì muốn nói nữa không? Nếu như có thể, cháu sẽ bảo với bà cô Cù, có điều không biết là bà ấy có nghe thấy được hay không, hoặc là liệu có thể nghe lọt tai được hay không.”

“Yên lòng lên đường, thằng con trai của bà ấy, có bảo vệ cũng chỉ hại người không ít. Hết rồi!” Bà cụ Hà nói xong, trực tiếp đẩy cửa xuống xe.

Lúc này, Phùng Quân lại toát ra chút vẻ bất an, nói: “La tiên sinh, chúng ta giờ qua nhà họ Sài? Cậu xác định, không cần gọi Liễu đạo trưởng tới à?”

“Anh ta cần canh cái xác Ác thi kia, với cả lần này không cần, chúng ta không lập tức đi ngay, anh cùng tôi đi chuẩn bị một số thứ.” Giọng điệu tôi nghiêm trọng, nói.

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc rồi! Yêu Thất thư hữu, cố lên! Nam Kinh là một thành phố supper nice! Nếu có bạn đọc ở Nam Kinh, hy vọng các bạn cũng đừng hoảng sợ, cố lên! Phiền phức rất nhanh liền sẽ tiêu tan và được giải quyết thôi!

[Giải thích từ dịch giả]: Tác đang nói đến vụ việc ngày 12/7/2021, tại Nam Kinh, một người đàn ông 69 tuổi cầm dao chém anh trai vợ và cháu gái của người này trong khu chung cư khiến 2 người chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận