Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 227: SÁT QUAN

“Chú Trần... Chuyện gì thế?” Mí mắt tôi giật không ngừng.

Bà nội tôi và Từ Thi Vũ ban nãy vẫn còn đang yên đang lành, lúc này tại sao lại thành khóc như thế này?

Trần mù thì mặt mày tái xanh, lão đột ngột vỗ mạnh một chưởng lên trên linh đường.

Rầm một tiếng vang lên.

Bên trong gian nhà chính, tiếng khóc của bà nội tôi và Từ Thi Vũ đã ngừng lại.

Bà nội hơi đỡ hơn một chút, sờ sờ lên mặt mình, rồi lại mím môi không nói lời nào.

Từ Thi Vũ thì hoảng loạn không biết làm sao, cô ta rõ ràng là muốn chạy ra ngoài.

Trần mù đột nhiên lại quát lên một câu: “Không được ra khỏi cửa gian chính!”

“Lưu âm bà, bà trông chừng con bé dương sai này! Mẹ Thập Lục không muốn đi, lần này phiền phức rất lớn!”

“Oán khí của cô ta, quá nặng.”

Tiếp đấy, Trần mù lại bất chợt lôi từ trong túi ra một tờ giấy, trên giấy viết chi chít hết nửa tờ.

Trần mù quát khẽ một tiếng: “Thập Lục, tiếp tục đốt tiền giấy, lửa không được tắt!”

“Mẹ mày bây giờ muốn dọa cho chúng ta đi, như thế sẽ không ép cô ta đi nữa!”

Tôi thu ánh nhìn lại, vôi vàng tiếp tục đốt tiền giấy. Người biết nghề là Trần mù, tôi căn bản không biết phải làm thế nào để tiễn mẹ tôi đi, nên chỉ có thể làm theo lời của Trần mù.

Lửa gần như cháy bùng lên cao cả nửa mét.

Nhưng ngọn lửa vẫn là thứ màu xanh lét kia, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy không có chút nhiệt độ gì, mà vô cùng lạnh lẽo.

Trần mù trầm giọng niệm: “Đương sự Từ Nương, hưởng dương hai mươi lăm năm.”

“Sinh vào thời loạn, gặp kẻ bất nhân! Thị tâm thiện, thị mệnh khổ!”

“Mất mạng vào ngày sinh con, oán khí không tan, thành sát không yên giấc!”

“Giờ mất năm Ất Hợi, tháng Ất Dậu, ngày Quý Mão, giờ tý.”

“Con thị ra đời còn nhỏ, chưa thể dập đầu đưa tang, hôm nay con đã thành tài, tiễn mẹ đầu thai.”

“Lão mù đốt hương bày linh đường, cúng tam sinh, âm nhi quỳ mẹ, mời đương sự hiện thân nào!”

Giọng của Trần mù the thé, chọc thủng màn đêm.

Trên vành trăng tráng nhợt, từng sợi từng sợi sương mù xuất hiện.

Nhiệt độ ở trong sân càng lạnh hơn, Trần mù thì lại bưng bát hương kia lên, thuận theo cái bàn gỗ lớn của linh đường mà đi vòng quanh qua lại.

Bước chân của lão không nhanh, nhưng mỗi một bước lại giống như dẫm lên trên tim tôi vậy.

Tôi vừa đốt tiền giấy, cũng không khống chế được tư duy phiền loạn, vô thức nhìn bốn xung quanh.

Trong sân vẫn rất tĩnh mịch.

Bà nội và Từ Thi Vũ lại bắt đầu khóc.

Lần này, bọn họ rõ ràng không còn mất hồn như ban nãy, mà là vẫn tỉnh táo, nhưng lại không nhịn được mà rơi nước mắt.

Dẫn đến việc Từ Thi Vũ sợ đến mức liên tục run rẩy, nhưng không dám nói gì, cũng không dám bước ra ngoài.

Bởi vì ánh lửa ở trong sân, và cả bầu không khí này, càng khiến nỗi sợ hãi của người ta từ dưới đáy lòng trào lên.

Trần mù đi qua đi lại ít nhất phải tới mười mấy vòng, lửa ở trong chậu than cũng bùng vọt lên cao tới cả một mét rồi.

Trên lưng tôi liên tục túa mồ hôi.

Nhưng đúng vào lúc này, cỗ quan tài màu đỏ ở phía sau linh đường kia, lại đột nhiên rung lên một cái.

Tim tôi thắt lại.

Trần mù cũng vừa hay đi đến ngay phía trước quan tài.

Tức thì, trong tim tôi có một thứ cảm giác sợ hãi mãnh liệt, vô thức gọi một câu: “Chú Trần, có chút bất thường, chú cẩn thận...”

Tôi vẫn còn chưa nói hết câu, nắp quan tài đã đột nhiên bật mạnh lên!

Rồi thẳng thừng một phát, cả cái nắp quan tài đập luôn lên người của Trần mù!

Tôi nghe thấy một tiếng cạch vang lên, Trần mù cũng kêu hự một tiếng.

Lão liền bị đập văng thẳng lên bên trên chiếc bàn vuông của linh đường, không những đè đổ bài vị của mẹ tôi, mà còn làm loạn chỗ đồ cúng tam sinh.

Bát hương trong tay lão càng bị hất văng lên, đập mạnh vào trong chậu than lửa ở trước mặt tôi.

Tàn lửa bay tung tóe, tiền giấy bị đốt cháy bay đầy khắp sân.

Trong chớp mắt, nguyên cả sân đều thành lửa quỷ uốn lượn.

“Chú... Chú Trần...” Tôi lập cập gọi một tiếng, cũng chẳng để ý tiếp tục đốt tiền giấy được nữa, hoảng hốt chạy tới bên cạnh Trần mù.

Nắp quan tài rất nặng, đè cứng lên trên người lão, tôi lấy hết sức bình sinh, mới có thể đẩy ra được!

Đầu của Trần mù bị đập sứt rồi, máu trong nháy mắt đã chảy một mảng lớn!

Đôi mắt lão nhắm nghiền, tôi rùng mình một cái, vội giơ tay ra kiểm tra hơi thở của lão.

Còn may, Trần mù vẫn còn thở.

Lúc này, ngao sói ở chỗ cổng đột nhiên sủa ầm ĩ lên.

Nó ban đầu là hướng về phía quan tài sủa điên cuồng, ngay tiếp sau lại lao ra phía ngoài cổng, một lúc sau lại lao vào bên trong gian chính!

Càng khiến người ta ớn lạnh!

Tôi bế xốc Trần mù lên, vội vàng vào trong gian nhà chính, đặt lão nằm ngửa ra đất.

Bà nội và Từ Thi Vũ cũng nhanh chóng quây lại.

“Bà nội, mau giúp chú Trần cầm máu băng bó.”

Bà nội vội vàng đi lấy một cái hộp y tế nhỏ ra, ở trong thôn, trong nhà đều tự trữ một hộp y tế, cũng thường xuyên xảy ra chuyện đi làm đồng áng bị thương cần phải băng bó.

Trước đây bà nội còn lên núi hái thuốc, chỉ cầm máu băng bó đơn giản, bà có thể làm được.

Từ Thi Vũ thì lập tức kéo hộp y tế lại, vừa lau nước mắt, vừa nói nhỏ: “Tôi biết băng bó...”

“Nhưng đây rốt cuộc là chuyện gì vậy... Tại sao chúng tôi vẫn cứ liên tục khóc... Ván quan tai tại sao lại bật lên được vậy!”

“Đúng... Đúng là gặp quỷ thật rồi sao?”

Từ Thi Vũ vừa dứt lời, tôi đã nghe thấy tiếng hổn hển vang lên, và còn cả tiếng gà trống kêu.

Tôi vô thức nghêng đầu nhìn một cái, từ bên trong cỗ quan tài màu đỏ, hóa ra lại có một con gà trống mào đã thành màu đen, lông vũ cực dài nhảy ra.

Nó nhảy lên trên linh đường, mổ mạnh một phát vào đồ cúng tam sinh.

Trấn vật của Trần mù, hóa ra còn có một con gà trống dữ như thế này nữa!

Đương nhiên đối với người mà nói, gà trống có dữ đến mấy cũng chỉ là súc sinh, nhưng đối với quỷ và xác mà nói, con gà trống này lại chính là vật tránh tà!

Tôi cắn răng nói một câu: “Bị gà trống đẩy lên đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận